Đạo Và Ma

Chương 6: Dung mạo


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Quyển 1 - Chương 6: Dung mạo
Phi Mã Thành chủ nhân vốn là Phi Mã tộc, thành này được Nhân Hoàng ban tặng cho Phi Mã Vương, một vị Đại Tướng trong Lục Đại Tướng Quân của Nhân tộc. Nhưng thực tế Phi Mã Vương dường như không quan tâm đến, Phi Mã Thành hầu như chịu sự quản lý của của tầng lớp cấp cao trong Phi Mã tộc.
Cứ mỗi 10 năm Phi Mã Thành lại diễn ra một đợt Luyện Dược Đại Hội, kéo dài đã hơn mấy trăm năm nay. Sớm thành truyền thống không thể thiếu, cho nên ngày này khắp tứ phương anh kiệt trong Nhân tộc đều không ngại đổ về Phi Mã Thành dự hội, dù sao ở đây chính là nơi diễn ra lớn nhất.
Bởi Luyện Dược Sư Công Hội thiết lập tổng bộ là ở đây !
Đối với các đại gia tộc đây là cơ hội nghìn năm một thuở nếu lôi kéo được tiềm năng Luyện Dược Sư, phải biết một Luyện Dược Sư vĩ đại ảnh hưởng cách cục hay tương lai không thể miêu tả trong một hai câu.
Phi Mã Sơn Trang, tại một góc nào đó.
Ẩn khuất có một gian đất trống, trên đất loan lỗ vết nứt còn có đủ loại gạch đá tứ tung ngổn ngang nằm đó, nói chung giống như một bãi rác may mắn nó không phát ra mùi h·ôi t·hối.
Trên gian đất trống này, có một căn nhà nhỏ. Nhà nhỏ vô cùng tồi tàn giống như nó có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, quay ngược thời gian về 7 năm trước thì nơi đây là nơi mà mẹ con Mạnh Tương bị giam nhốt, nơi mà Trương lão đạo chuyển sinh vào.
Tiếng trẻ con từ trong nhà nát truyền ra: “Mẫu thân, ta nghe có người nói dường như ngày mai diễn ra một sự kiện nào đó rất hoành tráng a ?”
Thanh âm của Mạnh Tương lạnh nhạt: “Hỏi làm cái gì ! Ngươi lo học thật tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện không đâu. Trẻ con cũng không có tư cách tham dự đại hội, đừng phụ lòng Trương sư thúc !”
Trong gian nhà nát, Mạnh Tương sau khi gắt gỏng, mặt quay đi hướng khác vặn vẹo đau khổ, giống như nàng đang ân hận cái gì.
Tiếng thở dài vang lên, đứa trẻ lúi cúi chui xuống gầm giường tìm thấy cái lỗ nhỏ trên vách, vừa đủ nó chui ra ngoài.
Mạnh Tương lại cáu gắt: “Ngươi như b·ị b·ắt ở ngoài, cũng đừng nhận là con ta. C·hết cũng c·hết một mình, đừng mang phiền phức về, nghe chưa ?”
Trương Cửu lão đầu, chính là đứa trẻ đó, hắn sau khi ra khỏi nhà lại thở dài lắc đầu: “Diễn vai ác cũng nên diễn tròn một tí a, tiểu nha đầu vẫn là quá non.”
Đợi hài tử đi mất, Mạnh Tương mới mếu máo khóc: “Trương nhi, ta xin lỗi, ta phải cáu gắt khó chịu như vậy để ngươi sớm trưởng thành. Để ngươi hiểu được chúng ta cơ cực, ngươi còn phải vì gia tộc báo thù mà không phải là một hài tử ngoan ngoãn.”
Nàng muốn bởi sự tàn nhẫn của mình, để Trương Cửu trở nên máu lạnh tàn nhẫn giống như vậy. Theo nàng nghĩ, đây mới là cách để xây dựng tính hận thù cho hài tử mình.
“Kẻo kẹt !”
“Hé hé, Tương nhi có ở đó không !”
Tiếng hèn mọn truyền vào từ ngoài cửa, một tên trung niên khuôn mặt bỉ ổi đi vào, hắn không giống Mạnh Tương một dạng phàm nhân mà là tu sĩ, tu vi Luyện Khí kỳ.
“Ngươi, ngươi không được phép qua đây, ta sẽ nói với Trương ca !” Mạnh Tương hoảng sợ.
Tên trung niên cười tởm lợm: “Trương Thống đã đi ra chiến trường a, ngươi cũng đừng mong chờ hắn quay về. Ta dám chắc hắn lần này khó trở về a, nghe nói chiến trường này là với đám dị giáo, chó săn như hắn chắc chắn sẽ c·hết.”
“Đến, để lão nô xem có ai cứu được ngươi sao, ngoan, Mạnh Tương ngoan đến phục vụ lão nô a.”
Mạnh Tượng la lớn: “Ngươi qua đây ta sẽ t·ự t·ử !”
Nàng cầm trong tay thanh kéo, để sát cuốn họng, ngay cả máu cũng ứa ra ngoài vì ma sát. Tên trung niên khinh bỉ: “Hạng người như ngươi còn không đáng một cắt, lão nô có thể để ý đã là phước ba đời. Đừng nói ta không biết, đứa con hoang kia chính là của ngươi với tên Trương cẩu đó. Đừng xưng huynh gọi muội, đồ không biết xấu hổ, đến đây, ngoan ngoãn phủ phục dưới lưng quần ta còn có một điểm che chở.”
Mạnh Tương uất ức la hét, lực tay siết mạnh, đầu kéo muốn cắt vào da nàng sâu hơn. Tên trung niên hừ lạnh, hắn dùng linh khí cách không khóa chặt động tác của nàng, mặc cho Mạnh Tương cỡ nào giãy dụa cũng không thể động đậy.
Tên trung niên cười nham nhở đi đến càng gần, hắn muốn hãm h·iếp Mạnh Tương đã lâu thế nhưng cũng chỉ là một tên quản gia cấp thấp. Mạnh Tương thân phận không thấp trong Phi Mã tộc nhưng bởi nàng sớm bị thất sủng, lại mang lý lịch thấp hèn cho nên coi như đồ bỏ đi.
Nhưng đối với tên trung niên, Mạnh Tương vẫn là thượng phẩm, làm sao bỏ qua cơ hội mà Phi Mã tộc đang bận rộn lo tổ chức đại hội này. Chỉ có lúc này, mới không ai để ý đến nơi này, hắn mới dễ dàng hành sự.
Tên trung niên bước đến gần hơn nữa, tự hắn kinh ngạc nói: “Ái chà, Tương nhi thật thơm a, ngươi nhìn vậy mà lại rất có ý tứ, rất tốt a !”
Đũng quần hắn đã căng cứng, một tên mập bụng phệ biến thái lại có thứ cộm cộm chồi lên phía dưới thế kia thật sự rất tởm lợm, Mạnh Tương chỉ có thể không ngừng gào thét từ cuốn họng. Tên trung niên đã tới sát bên nàng, từ từ rê ngón tay trên thân thể nàng, không ngừng thể hiện sự bỉ ổi trên khuôn mặt hắn.
Cây kéo bị vứt đi, hắn biến thái đến độ lê lưỡi liếm cả vị máu trên cổ nàng. Hắn nham nhở: “Tương nhi, ngươi sẽ sớm cầu xin ta tha thứ a !”
Nhưng cũng là lúc này, hắn kinh hãi bóp lấy cổ họng mình, một loại cảm giác khủng kh·iếp giống như cả cuốn họng đang bị thứ gì đó cắn xé từ bên trong. Sự ngứa ngáy đó, giống như hắn uống vào thứ độc dược kinh thiên, mười ngón tay vì cào cấu cuốn họng mình mà rớm máu.
Toàn thân hắn bắt đầu đỏ nhót, hắn té lăn xuống đất kinh hoàng la hét.
Mạnh Tương sớm khôi phục được tự do, nàng bắt chặt cây kéo trên bàn mà lùi lại một góc phòng thủ. Nhưng nàng không thể nghĩ được vì sao, tên quản gia vẫn điên cuồng la thảm, cuối cùng giống như vì quá đau đớn, hắn tự xét nát cả cuốn họng sau đó lăn ra c·hết.
Mạnh Tương vì quá sợ hãi, ngồi bệt xuống đất trong khi hai tay vẫn cầm cây kéo thủ về phía trước.
. . .

Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Và Ma tại truyen35.shop

[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành một nhiệm vụ trong số điều kiện thức tỉnh, hoàn thành tiêu diệt một tên Luyện Khí kỳ tu sĩ.]
Đứng ở bên ngoài vách nhà nát, từ đầu đến đuôi Trương Cửu lão đạo vốn không hề rời đi, hắn tuy là đứa bé nhưng mang tri thức và lịch duyệt của một lão già. Dù lúc trước chỉ là Trúc Cơ, nhưng luận nghiên cứu về mọi thứ sợ là ngang tầm thậm chí vượt xa một Kết Đan kỳ nên có.
Mà lão am hiểu nhất, không chỉ là Đạo, mà còn là Luyện Đan.
“Luyện Dược Sư có hai loại, hướng thiện là cứu người, mà hướng ác thì hại người. Ranh giới giữa độc và dược thật sự rất mỏng manh, chí ít đến bây giờ ta còn chưa đủ hiểu hết.”
Trong tay lão cầm lấy một thanh ống trúc, một thứ bột hương thỉnh thoảng truyền mùi thơm ra. Nếu như tên quản gia thấy được chắc chắn biết rằng thứ mùi hương hắn cho rằng của Mạnh Tương hóa ra là của đứa trẻ này thổi vào.
Độc Huyết Hương !
Kẻ hít hương này, lại nếm vị máu sẽ lập tức trúng kịch độc. Giọt máu sẽ hóa hủ huyết lan tràn trong cuốn họng tạo một cảm giác bị cắn xé, cào cấu như hàng vạn con trùng rết đang giằng xéo bên trong !
Trương Cửu lão đầu không phải lần đầu hạ sát một người cho nên không quan trọng, kẻ hắn g·iết luôn là đáng c·hết, từ trước đến nay ra tay đều không thẹn với lòng. Suốt 7 năm qua, mượn nhờ hệ thống hắn sớm đủ điều kiện để trở thành tu sĩ, chỉ là hai điều kiện cuối cùng không cách nào làm được.
Nhưng hạ được tên quản gia, chỉ còn thiếu một !
Hắn đi về một góc tường hẹp ẩn khuất, nơi mà hắn hay ẩn nấp từ bé để nhìn ra bên ngoài, bởi hắn sợ bị kẻ khác biết được tồn tại của mình.
“Kiểm tra điều kiện thức tỉnh đi.” Trương Cửu ổn định tĩnh tọa, mới nghiêm nghị nói.
[Hệ thống thông báo:
Lập tức tiến hành kiểm tra điều kiện thức tỉnh:
1. Hoàn thành chuyển sinh - thỏa mãn.
2. Thức tỉnh Tâm Cảnh - thỏa mãn.
3. Tìm ra chức nghiệp - thỏa mãn.
4. Dùng xong năng lượng của Xá Lợi Kim Đan - chưa xong.
5. Tiêu diệt một Luyện Khí kỳ tu sĩ - thỏa mãn.]
Nghe vậy, hắn cau mày, tự hỏi: “Năng lượng của Xá Lợi Kim Đan ?”
[Hệ thống thông báo: Đây là năng lượng ở tiền kiếp lưu lại, ngươi phải sử dụng hết mới có thể tu luyện ở kiếp này. Hiện tại còn 20% năng lượng.]
Trương Cửu ngẫm nghĩ, tự cười: “Vậy được thôi, ta có thể hối đoái 20% này thành 3 thứ chứ ?”
[Hệ thống thông báo: Vì đây là năng lượng của Phật Đà truyền tại, có thể hối đoái bất kỳ thứ gì ở thế gian này !]
“Đem 20% đổi thành ba thứ: một dung mạo nam tử tuyệt mĩ vô song, một mật tịch siêu cấp quý hiếm cho Độc Dược Sư, một loại pháp bảo mạnh mẽ về việc ẩn thân che giấu vết tích.”
[Hệ thống thông báo: Yêu cầu không thành công, vượt quá 20% năng lượng cho phép. Có thể tiến hành bù trừ thọ nguyên để tiếp tục, hối đoái 99% thọ nguyên bù vào sẽ thành công, ngươi có nguyện ý ?]
“Cái gì !”
Hắn khó khăn lắm mới sống lại được, mới được 7 năm tuổi, hối đoái 99% thọ nguyên thì sống thế nào đây ?
Hắn không khỏi hỏi hệ thống: “Ngươi nói sau khi ta hoàn thành điều kiện thức tỉnh, liền trở thành tu sĩ đúng không ?”
[Hệ thống thông báo: Chính xác !]
“Tốt, vậy hối đoái 99% thọ nguyên bù vào a.”
Làm một đời cơ cực gian nan từ dưới đáy xã hội đi lên, lão cũng mơ ước một lần có được dung mạo. Năm đó nếu lão tốt nhìn một chút, sợ là cơ duyên càng nhiều, sẽ không bị người khác khinh bỉ vì xuất thần bần hèn vô danh.
Một ăn cả, ngã về không. Hắn muốn cược một lần !
___________
Ngoài lề nhắn nhủ:
“…
Chương kế tiếp: Chương 7: Độc Quỷ Sư !”

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Và Ma, truyện Đạo Và Ma , đọc truyện Đạo Và Ma full , Đạo Và Ma full , Đạo Và Ma chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top