Quyển 1 - Chương 9: Ngụy trang
Sau khi nghe xong, Trương Cửu xác nhận như dự kiến hắn mới hài lòng rời đi, để lại vô số nghi hoặc cho đám gia nô.
‘Lữ quản gia’ này từ khi nào dễ nói chuyện như vậy ?
Theo lời đám bọn họ, Lữ quản gia là một tên khốn nạn chỉ biết ức h·iếp chà đạp hạ cấp, đối với thượng cấp lại ưa thích nịnh nọt sẵn sàng thay chủ làm việc bẩn.
Nhưng có một thông tin để Trương Cửu cảm thấy cuộc đối thoại này rất đáng, bởi Lữ quản gia vậy mà có thể tùy ý ra vào sơn trang !
Phải biết chỉ có các loại thiếu gia hay tiểu thư mới có khả năng như vậy, đây là thủ phủ lớn nhất trong Phi Mã Thành, không phải nơi mà dù là quản gia cũng có thể tùy tiện ra vào.
“Dựa theo ký ức của tên Lữ quản gia này, công việc chủ yếu là quản lý danh sách hạ nhân gia đinh gia nô, cho nên hắn được cấp quyền ra ngoài để tìm kiếm nhân lực các loại, gia nô bọn họ vô cùng kiêng kị cũng dễ hiểu.”
“Mặt khác mọi thứ đều là sự thật ! Miêu tả từ người khác cũng tương tự như tính cách có sẵn trong ký ức hắn, [Vạn Linh Đăng] vậy mà thật hấp thụ được mấy thứ như vậy !”
Dựa theo hệ thống mô tả, [Vạn Linh Đăng] sau khi sử dụng kĩ năng mặc định Vạn Linh Oán, sẽ hấp thụ bao gồm Tinh - Khí - Thần, ký ức cùng tâm đắc từ từ cỗ t·hi t·hể đó.
Nói cách khác Trương Cửu mặc dù không thể vận dụng hoàn hảo nhưng đủ để hiểu được hòng qua mặt người khác.
“Tên khốn đốn mạt này vậy mà quản lý hết, tiểu thúc Trương Hỉ hay mẫu thân Mạnh Tương đều trong phạm vi quản lý của hắn, nếu không phải vì hắn tác động thì Trương Hỉ cũng không phải làm chó săn a.”
“Hmm lâu như vậy cũng không biết nên xưng hô thế nào a, cách đến 10 đời xa như vậy, gọi là cháu cố chắc hay là mẫu thân tiểu thúc gì đây !”
Đọc ký ức của Lữ quản gia mới biết, trước đây Mạnh Tương cùng Trương Hỉ là huynh muội song sinh nhưng mẫu thân hai người luôn che giấu Trương Hỉ thành công cho đến lúc nàng c·hết.
Thẳng cho đến Lữ quản gia để ý nhan sắc Mạnh Tương nên mới tìm cớ tiếp cận, không ngờ lúc nguy cấp Trương Hỉ đột nhiên xuất hiện đâm hắn một nhát, Mạnh Tương đã ra tay ngăn cản huynh trưởng lại nhưng Lữ quản gia đâu phải kẻ mang ơn.
Hắn sau khi lành khỏi đem chuyện này tố cho Chính Phi, trong đêm Trương Hỉ bị tìm ra và b·ị b·ắt làm chó săn cho Phi Mã tộc.
Từ đó Mạnh Tương chỉ ở một mình, vốn chuyện có thể thành công nhưng người của Chính Phi luôn canh chừng thẳng cho đến đoạn thời gian trước diễn ra Luyện Dược Luận Hội, lại vì các thế lực dị giáo nên Phi Mã tộc phải ra sức, Chính Phi cũng không rảnh rỗi quan tâm nơi này mới để Lữ quản gia đắc ý m·ưu đ·ồ.
Xui xẻo gặp phải Trương Cửu thả Huyết Độc Hương, nếu không phải vậy sợ là mọi thứ đã khác.
Nghĩ đến đây Trương Cửu tự hài lòng, nhân sinh hắn không thích g·iết chóc nhưng g·iết kẻ như vậy vô cùng thoả ý. Bộ dạng cười phối thêm gương mặt đê tiện của Lữ quản gia làm thành một bộ rất khó coi.
Một tên thiếu gia mang trang phục lụa là sang trọng đi ngang thấy được cảnh này, cau mày: “Lữ lão quỷ, ngươi làm cái gì khó coi vậy ! Nghĩ đến cái gì bậy bạ ?”
Hắn là một trong mấy tên con trai của Chính Phi. Chính Phi này là kẻ nắm quyền lực nhất hiện tại trong Phi Mã sơn trang, mẹ con Mạnh Tương 7 năm trước bị người đàn bà ngoài cửa khinh rẻ phỉ báng cũng là vị Chính Phi này.
Nhìn bộ dạng sang trọng của tên công tử này, Trương Cửu thông qua ký ức của Lý quản gia biết được tên công tử này nổi tiếng ăn chơi, cực kỳ háo nữ tử xinh đẹp, tiểu thư nhà lành hay nữ tử dân dã chỉ cần bị hắn để mắt thì sớm muộn mất đi trinh tiết ngàn vàng. Hắn cùng Lữ quản gia là cùng một loại khốn nạn như nhau, cả hai sớm là đồng lõa.
“Út thiếu gia ngài đi đâu a ? Cần ta giúp cái gì sao ?”
Phi Mã Út cười khặc khặc, vẫy cái tay cho Lữ quản gia, nhỏ giọng: “Ta muốn đi tìm Mạnh Tương thị tẩm.”
Trương Cửu kinh hãi, vội vàng tìm cách: “Út công tử chớ hồ đồ, vừa hay Chính Phi phu nhân có dặn dò ta trông chừng nàng cẩn thận không thể qua loa. Ta từ ngày hôm nay buộc phải tuân lệnh Chính Phi không dám bừa bãi, ngài thông cảm a.”
Nghe “Chính Phi” ngay cả Phi Mã Út cũng xanh mặt, hừ lạnh: “Ngươi từ khi nào làm con chó trung thành của mẫu thân ta ? Có hay không bán đứng bổn thiếu gia ?”
Trương Cửu khom người cười: “Không dám, nô tài sao dám. Mượn ta nhiều lá gan cũng không dám như vậy, công tử cần cái gì cứ sai bảo ta làm, nhưng Mạnh Tương bên đó quả thật . . .”
Phi Mã Út bất mãn vô cùng, lát sau khó chịu nói: “Vậy thôi, cũng không nên động nàng thời gian này. Ngươi quản lý hạ nhân biết hay không chuyện ngoài chiến trường, Trương Hi chó săn kia trong chiến đấu với dị giáo đã m·ất t·ích, thông thường đều là c·hết mất xác.”
Trương Cửu nhướn mày, mặc dù có cùng huyết mạch nhưng thật tế cùng vị Trương thúc này giao lưu chỉ một hai lần, hắn không có tình cảm sâu đậm. Nhưng Mạnh Tương hẳn là rất trân quý vị huynh trưởng này, nên cũng rặn hỏi thăm: “Thật là vậy ?”
Phi Mã Út hiếm khi thấy Lữ quản gia tên già này thất thố, cười khẩy: “Đương nhiên thật, bổn thiếu gia tin tức rất chuẩn. Ta thế nhưng cũng mong hắn c·hết, chỉ có như vậy Mạnh Tương mới dễ bị hắc hắc hắc.”
Trương Cửu giả vờ cười theo nhưng trong lòng phát lạnh, hắn âm thầm nói trong lòng sớm muộn cũng cho tên khốn này thấy một lần [Vạn Linh Đăng].
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Và Ma tại truyen35.shop
Tự không biết lúc nào, hắn có một chủng cảm giác [Vạn Linh Đăng] tuyệt đối không thể lộ ra ngoài nếu như hắn muốn sống thọ. Cho nên kẻ thấy [Vạn Linh Đăng] đều phải c·hết !
Giết những thứ khốn nạn này, Trương Cửu dù là nhân sinh kiếp trước có tu Nho hay gì đi nữa đều không ngần ngại, g·iết đến khoái ý !
Biện một cái lý do, hắn lại rời đi, không lâu lắm liền ra khỏi Phi Mã sơn trang.
Nhìn ngắm dòng người đông đúc, phố xá nhộn nhịp hắn vui mừng vô cùng. 7 năm này thật sự quá lâu, mặc dù không là gì khi so với khoảng thời gian hắn sống tại hạp cốc ở chân núi Thiên Ma Lĩnh nhưng chí ít ở đó hắn có một đám tiểu yêu tử bầu bạn.
7 năm này, Mạnh Tương luôn diễn một bộ mặt ghẻ lạnh với hắn, đãi lớn lên hắn mới muốn làm rõ với nàng để nàng không cần thiết như vậy. Hiện tại chỉ mới 7 tuổi, quá nhỏ để lời nói có trọng lượng !
Lúc này.
Một tên thiếu niên chạy đến, khuôn mặt nịnh nọt cười vui vẻ với ‘Lữ quản gia’: “Quản gia đại nhân, ngài hôm nay ra tìm thêm người mới sao ? Ta bây giờ đã đủ lớn, có thể hay không xin một chân vào trong phủ làm, tuyệt đối tôn lời ngài làm tôn chỉ sai đâu đánh đó !”
Trương Cửu dò xét dfong ký ức, mới biết được đây là một thiếu niên có quan hệ máu mủ với Lữ quản gia. Lữ quản gia vốn là tên đốn mạt, hắn ưa thích chơi trò dơ bẩn không đủ để chửi hết, và tên thiếu niên này hồn nhiên không biết mình là tác phẩm của việc hãm h·iếp mà Lữ quản gia gây ra.
Nhìn thiếu niên hồn nhiên như vậy, Trương Cửu không khỏi động lòng thương cảm: “Ngươi mấy năm này sống tốt sao ?”
Thiếu niên kinh ngạc, tưởng Lữ quản gia đã chấp nhận mình, vui mừng: “Tốt, ta cùng mẫu thân chăm chỉ buôn bán cũng có ít vốn liếng. Ngài nếu chịu thu nhận ta làm gia nô, ta sẽ dâng lên mấy phần tuyệt không phụ lòng ngài.”
Trương Cửu đem ánh mắt dời ra xa xa phía sau thiếu niên, chỉ thấy đứng ở trong góc một vị trung niên nữ tử, nàng len lén nhìn về bên này. Gặp ‘Lữ quản gia’ Trương Cửu ném ánh mắt tới, không khỏi sợ hãi quay mặt trốn đi.
“Xem ra việc tên khốn này làm để người đó thật tổn thương, về phần đứa trẻ này đến đây có lẽ cũng là ý muốn của nàng.” Trương Cửu thầm nghĩ.
Hắn không khỏi hỏi hệ thống: “Ngươi có thể đo lường lòng hận thù của kẻ nhắm vào ta chứ ?”
[Hệ thống thông báo: Có thể, mỗi lần nhắc nhở sẽ khấu trừ 1 năm thọ nguyên. Nguyện ý sao ?]
“Không phải nói giúp ta vô điều kiện sao, hừ. Được vậy triển đi, nhưng nếu cùng lúc có quá nhiều hận thù nhắm vào thì không cần thông báo, phải hỏi qua ta trước có đồng ý hay không !”
[Hệ thống thông báo: Kích hoạt thông báo, sẽ hỏi qua nếu có lượng lớn hận thù nhắm vào nhằm tránh khấu trừ thọ nguyên quá lớn một lần.]
“Dò xét cho ta thiếu niên trước mặt có hận thù hay không, ta e rằng nữ nhân kia đã kể chuyện Lữ quản gia làm với nàng cho thiếu niên này. Con trai nàng sở dĩ đến đây một mực là để tìm cách g·iết tên ‘Lữ quản gia’ ta bây giờ ngụy trang thành hắn không phải sẽ gặp nguy hiểm sao ?”
[Hệ thống thông báo: Thiếu niên trước mặt không có điểm hận thù, nếu có tự khắc thông báo, chủ nhân yên tâm !]
Nghe vậy Trương Cửu mới hạ lỏng cảnh giác, vỗ bờ vai thiếu niên đó nói: “Hiện tại chưa tới lúc tuyển người, ta sẽ ghi nhớ ngươi nếu có tự động liên lạc.”
Thiếu niên vui mừng phát khóc: “Tạ Lữ quản gia ! Tạ Lữ quản gia đại nhân !”
Một đám người xung quanh đối với thiếu niên khen ngợi may mắn, bởi Phi Mã Thành này nổi tiếng nhất ngoại trừ Luyện Dược Sư Công Hội chính là Phi Mã sơn trang. Có thể vào Phi Mã sơn trang làm, tương lai tiền đồ vô hạn !
Không cần lo nghĩ đói khát cơm áo gạo tiền, đó là thứ bách tính mong muốn !
Nhưng thực tế bên trong thế nào, mấy ai dám nói ra ? Không sợ Phi Mã tộc ra tay diệt khẩu ?
Trương Cửu tiếp tục dạo bước, hắn đi rất hiên ngang bình tĩnh rất giống phong cách của ‘Lữ quản gia’ kia. Đem không có ai nghi ngờ, thậm chí có vài tên thủ hạ lại gần bẩm báo vài đạo tin tức, toàn là thứ dơ bẩn như nữ tử này, tiểu thư nọ.
Đây là lấy thông tin để đưa lại cho đám thiếu gia ăn chơi trong Phi Mã tộc, cũng không bao lâu hắn đi tới Luyện Dược Sư Công Hội.
. . .
_____________________
Tác giả nhắn nhủ:
“Haiz Lữ quản gia quá mức bá đạo, chỉ là nhân vật phụ mà ăn chơi tốt như vậy cũng xứng vai a !
Chương tiếp theo - Chương 10: Tổng Bộ Luyện Dược Sư Công Hội”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!