Sầm Diễn khẽ mím chặt môi mỏng, đôi mắt đen như mực nhìn cánh cửa đóng chặt, một lúc lâu sau, anh thu tay lại, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra, rút ra châm một điếu thuốc.
Ngọn lửa nhỏ lóe lên, khói xám từ từ lan ra xung quanh.
Sầm Diễn im lặng mà rít một hơi thật sâu.
Điệu bộ tùy ý lười biếng nửa dựa vào tường, hít vào một hơi lại nhả ra làn khói mờ mịt, giở tay nhấc chân đều có bộ dáng tao nhã của đàn ông thành thục, nét gợi cảm trí mạng từ trong xương cốt anh tràn ra đặc biệt trêu chọc người khác.
Mãi đến khi khói cháy lên đến cuối, cánh cửa cũng vẫn còn khép chặt, mà thần sắc của Sầm Diễn vẫn một vẻ lãnh đạm xa cách, chỉ là ánh mắt hơi trầm xuống mang ý tứ mơ hồ.
Anh lại tiếp tục châm thêm một điếu thuốc nữa.
Cũng chính lúc này, “Đinh” một tiếng, là tiếng cửa thang máy mở ra, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
“Anh là ai? Đang làm gì ở đây vậy?”
Rõ ràng mang theo tiếng chất vấn phòng bị và nhắc nhở lọt vào tai.
Sầm Diễn lạnh nhạt nhìn lên.
Ngũ quan thâm thúy, tác phong hờ hững kiêu ngạo, rõ ràng không có một chút biểu tình dư thừa, nhưng mà chỉ là một cái liếc mắt này đã làm anh chàng bảo vệ Tiểu Lưu thoắt cái cảm thấy lạnh sóng lưng, nhiệt độ lạnh đến mức làm cho người ta có cảm giác bất thường.
Không hiểu tại sao, anh chàng nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến cuộc gọi của cô Thời, nghĩ đến trách nhiệm của mình, anh tiến lên một bước, mạnh mẽ lớn mật to tiếng cảnh cáo: “Lén lút ở đây làm gì? Ra khỏi đây ngay! Nếu không, tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát ngay lập tức!”
Dưới mái tóc ngắn màu đen, cảm xúc giữa hai mắt Sầm Diễn không thay đổi, chỉ là trên gương mặt anh tuấn đã nhuộm vài phần thâm trầm, lãnh khốc.
“Quen biết, tìm cô ấy.” Thản nhiên nói một câu, âm điệu đặc biệt lạnh lẽo.
Thân hình Sầm Diễn đứng thẳng lại, đôi mắt đen sâu không lường được làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh nhạt tột cùng tựa như anh đang tỏa ra hơi thở bức người.
Trong nháy mắt, Tiểu Lưu chỉ cảm thấy rùng mình rõ rệt hơn.
“Thời tiểu thư nói cô ấy căn bản không biết anh! Anh đừng cố quấy rối cô ấy!” Thần kinh của Sầm Diễn giống như bất ngờ bị siết chặt, Tiểu Lưu thấy vậy dùng hết sức mạnh nhắm mắt thốt ra, “Không đi phải không? Tôi sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ.”
Cậu ấy ngay lập tức ra hiệu cho các đồng nghiệp của mình bên dưới gọi cho cảnh sát.
Đôi mắt Sầm Diễn híp lại, một tầng lo lắng khó phát hiện tràn ra trong đáy mắt anh, sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình sau đó nhấc chân lên.
Tiểu Lưu vẫn chú ý nhất cử nhất động của anh, thấy Sầm Diễn nhấc chân, trong lòng hung hăng nhảy dựng lên, theo bản năng lui về phía sau.
“Anh…”
Sầm Diễn ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng cho Tiểu Lưu.
Hậu tri hậu giác ý thức được người này muốn rời đi, thần kinh buông lỏng, Tiểu Lưu thả lỏng người đi theo.
Nhưng không ngờ…
“Ầm ——”
Tựa hồ là một tiếng nặng nề từ cách cửa chui vào trong tai.
Mí mắt Tiểu Lưu nhảy dựng lên, cảm giác được Thời tiểu thư có vẻ như đã xảy ra chuyện gì, anh ấy mở miệng muốn hô lên, nhưng mà còn chưa đợi tiếng hô phát lên, bóng người từ trước mặt đã xuất hiện, chỉ thấy người đàn ông bước nhanh tới trước cửa nhưng lại nhập mật mã thất bại.
Trong lòng Tiểu Lưu tức thời có chuông báo động.
“Này, này! Anh…”
Cánh cửa nhưng lại được mở ra ngay sau đó, thân ảnh như gió xông mạnh vào.
Sầm Diễn liền nhìn thấy Thời Nhiễm hai mắt nhắm chặt ngã dưới đất.
Cô mặc váy ngủ có dây thắt ngang eo, da thịt lộ ra ngoài dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch làm cho cô nhìn thêm yếu ớt, phảng phất như có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà khuôn mặt tinh xảo chỉ to bằng lòng bàn tay của cô cũng trở nên phiến hồng.
Còn có đôi môi đầy đặn luôn ẩm ướt lúc này cơ hồ khô ran thiếu nước.
Cô phát sốt.
Ý thức được điều này, sắc mặt Sầm Diễn nhất thời sầm xuống, lạnh như băng.
Thời tiểu thư!
Tiểu Lưu phản ứng lại sau đó xông vào, “Thời…”
“Cút ra!”
Ba chữ mang ý lạnh thật sâu từ trong đôi môi mỏng của Sầm Diễn phun ra.
Một giây sau, Sầm Diễn cởi âu phục che kín làn da gần như trần trụi của cô, không cho người khác nửa phần cơ hội nhìn trộm.
Bệnh viện tư nhân hàng đầu ở Giang Thành.
“…… 39.7oC, sốt cao.” Bác sĩ nhìn khuôn mặt âm trầm của người đàn ông đối diện, trong lòng giật mình, “Bất quá Sầm tổng ngài yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt một đêm hẳn là có thể hạ sốt.”
Người đàn ông không trả lời.
Bác sĩ không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu chạy lên trên, rùng mình một cái, sắc mặt Sầm tổng thật sự là quá khủng bố, cho dù là ban đêm chớp sáng, sấm sét không ngừng cũng không bằng anh bây giờ.
Bác sĩ theo bản năng quay lại nhìn người trên giường bệnh.
“Sầm tổng…”
“Đi ra ngoài.”
“…… Có, phải.”
Bác sĩ nhanh chóng đưa y tá đi ra.
Sầm Diễn đứng trước giường bệnh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thời Nhiễm.
Lông mày của cô từ đầu đến cuối đều nhíu lại, tựa hồ trong giấc ngủ rất bất an, nhưng lại cởi bỏ đi vẻ ngoài xa cách lạnh lùng trước đó, lúc này cô thoạt nhìn nhu thuận không ít, nhưng rõ ràng nhất lại là vẻ bất lực yếu ớt như có như không.
Một sợi tóc mảnh của cô dính vào môi.
Sầm Diễn cúi người xuống đưa tay gỡ xuống cho cô, động tác ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay chạm vào da thịt cô, tinh tế mềm mại, như có ma lực khiến người ta không nỡ dời đi, thậm chí muốn làm nhiều hơn một chút gì đó.
Hô hấp không thể kiểm soát như thể trở nên hơi thô.
Điện thoại di động trong túi quần lúc này rung lên.
Đôi mắt Sầm Diễn hơi tối, khắc chế mà ẩn nhẫn, anh thu tay lại, đi tới một bên lấy điện thoại ra.
“Nói.” Kết nối, cổ họng anh cũng trở nên căng thẳng, thần sắc nghiêm nghị.
10 phút sau.
Khách sạn gần bệnh viện tư nhân.
Từ Tùy dẫn theo một vài vệ sĩ tự mình tới đây tiến vào một căn phòng, cầm theo thẻ từ: “Sầm tổng, theo như giám sát thì người bỏ thứ đồ đó vào trong rượu của tiểu thư chính là hắn ta, Mai gia mới xuất hiện ở Thành Tây, đời sống thác loạn, thích chơi đùa với phụ nữ.”
Dứt lời, Từ Tùy nhìn về phía người đàn ông trong phòng.
Đi theo Sầm Diễn nhiều năm, anh biết rõ ông chủ của mình từ trước đến nay cho dù núi có sập thì vẻ mặt cũng bình tĩnh không cảm xúc, xa cách lạnh lùng dường như vô tình, nhưng chính lúc này, anh rõ ràng bắt được sự tức giận trong đáy mắt của Sầm Diễn.
Giống như lửa giận bốc lên sôi trào ra bên ngoài.
Con ngươi đen âm u không nhìn thấu giờ phút này lại như không còn chút nhiệt độ nào, rét lạnh tận xương tủy.
Từ Tùy tự giác lùi lại.
Mai gia mới phất lên gần đây đang ở trên giường lừa gạt một tiểu minh tinh bất ngờ bị đẩy cửa xông vào sau đó liền bị vệ sĩ không chút lưu tình ấn chặt rồi ném xuống đất, chật vật không chịu nổi đồng thời sự sợ hãi cũng tăng gấp bội.
Hơn nữa, khi hắn nghe được hai chữ Sầm tổng cung kính kia, giãy dụa ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt băng lãnh như muốn nghiền nát người, thân thể hắn ta lúc này không kiềm chế được mà run rẩy.
Sầm tổng…
Toàn bộ Giang Thành có thể làm cho người khác cung kính kêu một tiếng Sầm tổng, ngoại trừ Sầm Diễn của Sầm gia thủ đoạn tàn ác kia, còn có thể là ai?!
Sầm Diễn…
Trong nháy mắt, sự tuyệt vọng xâm nhập vào tủy xương.
Trong phút bối rối, hắn nghĩ đến lời vệ sĩ báo cáo trước đó, lúc này mới tới đêm ở Thanh Mạc chơi đùa, hắn nhìn xuất hiện một mỹ nhân mặt mũi tuyệt diễm, lúc này sắc tâm nổi lên, vì thế liền nghĩ biện pháp bỏ thêm chút đồ ngon vào rượu cho cô, tính toán chơi một lần.
Hắn nhìn mỹ nhân uống ly rượu đó vào, chưa từng nghĩ đến lúc hắn chuẩn bị bắt đầu thì một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến, chờ hắn quay đầu lại, mỹ nhân lúc nãy đã không thấy đâu, hắn tức giận đến mức không chịu nổi, đành phải trở lại lần thứ hai mang theo tiểu minh tinh vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ma mị kia ném vào phòng khách sạn.
Càng nghĩ, mặt hắn càng trắng, hơn nữa khí thế người đàn ông trước mặt quá mức khủng bố.
Người đàn ông Mai gia gian nan nuốt nước miếng, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Tôi… Tôi không phải cố ý, thật không biết mỹ nhân đó là người của ngài, cầu xin ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này!”
Nghĩ đến cái gì, hắn lại đầu đầy mồ hôi lạnh vội vàng giải thích: “Tôi… Tôi không chạm vào cô ấy! Không có chạm vào một sợi tóc, thật sự! Tôi… tôi không biết. Tôi không dám, Sầm… Sầm tổng, tôi…”
“Bàn tay nào?” Giọng nói lạnh lùng không lên không xuống vang lên, mặt Sầm Diễn trầm như nước cắt đứt lời hắn ta.
Trái tim người đàn ông Mai gia như lập tức muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Hắn há miệng, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, trên mặt không còn chút huyết sắc: “Tôi… Tôi… tôi không biết. Ôi, chúa ơi!”
Quần âu phục thẳng tắp hiện vào tầm mắt, mà đôi giày da màu đen được đánh bóng kĩ càng dưới quần âu phục lại nhìn như tùy ý nhưng lại cố tình dùng kĩ thuật vừa nhanh vừa độc giẫm lên mu bàn tay hắn.
Đau nhức phút chốc lan ra!
Mai gia sắc mặt trắng bệch, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
“Nói.” Lại là một câu đơn điệu, ngữ điệu nhẹ nhàng hời hợt nhưng lại nguy hiểm đến cực điểm.
Dường như có âm thanh của xương gãy.
Đôi đồng tử nhỏ của Mai gia rụt lại nặng nề, lại bởi vì sợ hãi bành trướng, hắn hô to thê thảm: “A…”
5 phút sau.
Đem con dao Thụy Sĩ sắc bén trả lại cho Từ Tùy, tiếp nhận khăn ướt được đưa tới lau tay, Sầm Diễn mặt không chút thay đổi lạnh nhạt phân phó: “Trong rượu cô ấy có cái gì, liền cho hắn ta cái đó, nếm thử thật tốt sau đó ném đến đồn cảnh sát. ”
“Được.” Từ Tùy gật đầu đáp ứng.
Cửa phòng mở ra, lại nhìn thấy một đám người khác đi về phía bên này, Từ Tùy liếc mắt một cái liền nhìn ra, là tâm phúc đứng đầu bên cạnh Thời Ngộ Hàn, “Cẩu tử” ngu xuẩn Bùi Viễn cùng từng Từ Tùy đánh nhau.
“Sầm tổng?” Anh hạ thấp giọng hỏi Sầm Diễn.
“Không cần xen vào.”
“Được.”
Bùi Viễn từ xa đã nhìn thấy Từ Tùy và Sầm Diễn, nghĩ đến Thời Ngộ Hàn phân phó, anh ta không đi về phía trước, mà là đẩy cửa ngay lối thoát an toàn ra, gọi điện thoại cho Ngộ Hàn vỗ mông ngựa nói: “Thời tổng, ngài quả nhiên đoán chuyện như thần, tiểu tử đó đã ở trong tay Sầm tổng, tôi cũng thấy Sầm tổng ở đây, xem ra là tự mình động thủ.”
“Ồ… Sắc mặt Sầm tổng a, chung quy là có sát khí.” Bùi Viễn vắt hết óc hình dung, “Chỉ là… giống như trên người dính máu, cho dù chỉ là đứng ở đó cũng làm cho người ta nhìn thoáng qua liền kinh hãi. Tôi phỏng chừng tiểu tử Mai gia đó đã bị thu thập đủ ngoan độc.”
“Thời tổng, còn muốn tôi đi tìm đại tiểu thư sao?”
Sầm Diễn trở về bệnh viện.
Thời Nhiễm vẫn chưa tỉnh dậy.
Lẳng lặng nhìn cô một lát, Sầm Diễn cuối cùng ngồi xuống cạnh giường.
Trong lồng ngực có một cảm xúc khó nói rục rịch không thể không chạm vào mặt cô, nhưng ngón tay sắp chạm vào da thịt, một tiếng nói thấp đến mức gần như nghe không rõ thì thầm chui vào tai anh ——
“Kiều Việt, Kiều Việt…”
Trong nháy mắt, môi Sầm Diễn mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt vốn trầm thấp giờ phút này giống như bị rắc mực dày đặc, tối đến đáng sợ.
Kiều Việt…
Lại là cái tên xa lạ này.
Bốn năm, một tháng lẻ ba ngày.
Không nghe được bất cứ tin tức gì về cô.
Lúc xuất hiện, lại liên tục gọi cái tên xa lạ này.
Thời Nhiễm có ý thức tỉnh lại, đầu tiên là ngửi thấy mùi nước khử trùng, tiếp theo cô nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng.
Là bệnh viện.
Cô nhớ ra rồi.
Tối hôm qua khi chuông cửa reo, cô cho rằng là anh trai Thời Ngộ Hàn của mình đến, dù sao căn hộ cô ở là thang máy dành riêng cho mỗi nhà, không có thẻ kiểm soát hợp lệ là không lên được, Thời Ngộ Hàn cũng có một cái, cũng biết mật mã của cô, nhưng trước kia mỗi lần anh đến vẫn gõ cửa.
Cô theo bản năng cho rằng đó là anh trai, đang muốn mở cửa nhưng không biết tại sao lại đến nhìn vào mắt mèo.
Sau đó, cô nhìn thấy Sầm Diễn.
Sầm Diễn…
Cảm giác được cái gì, cô quay đầu, gần như cùng một lúc, người đàn ông ngồi trên sô pha cũng ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!