Phương Hạo là một người rất giỏi trong việc cân bằng nhịp sinh hoạt.
Sau sự cố radar ngừng hoạt động, anh biết bản thân không ổn nên đã cất công gọi điện nhờ Quách Tri Phương đổi ca trực.
Anh thật ra cũng rất ngại, vì Quách Tri Phương đang mang thai hơn bảy tháng, trước giờ nếu có thể không làm phiền cô thì anh sẽ cố gắng không phiền tới cô, thế nhưng hôm nay thật sự là tình huống đặc biệt.
Bản thân Phương Hạo cũng biết, nghề của bọn họ không giống các công việc bình thường khác, tỷ lệ cho phép mắc lỗi gần như bằng không.
Một kiểm soát viên ở trạng thái không ổn định không khác gì một quả bom hẹn giờ.
Phương Hạo đang ở trạng thái không ổn định, không đủ tự tin thì hiển nhiên nên xin nghỉ và đổi ca.
Làm vậy là có trách nhiệm với bản thân mình, cũng là có trách nhiệm với tất cả những người xung quanh.
Cho dù bình thường anh không bao giờ nhờ vả tới ai, nhưng trước sự an toàn của các chuyến bay, sĩ diện của anh chỉ xếp thứ hai.
Hôm nay anh với Trần Gia Dư nói chuyện một mạch tới nửa tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi phòng trực ban của tháp chỉ huy gọi báo thợ điện đã tới thì Phương Hạo mới chào tạm biệt Trần Gia Dư.
Lúc về, không biết Trần Gia Dư biến từ đâu ra một chiếc túi giấy, khăng khăng bắt anh mang chiếc muffin việt quất còn lại theo, Phương Hạo đành miễn cưỡng nhận lấy.
Trên đường lái xe về, trong xe thoang thoảng hương lá nguyệt quế của bánh, anh ngửi cả đường rồi cũng chợt thấy đói, trong lúc đi lên nhà đã nhanh chóng xử hết chiếc bánh.
Lúc ăn bánh, anh đã nghĩ bản thân cần nhận thức lại về con người Trần Gia Dư.
Anh ta không phải người thuộc chủ nghĩa vị kỷ tinh vi, tham mọi lợi ích, đi đâu cũng muốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt như anh tưởng tượng.
Cho dù hôm nay anh ta mời anh ra là vì mục đích lôi kéo làm quen thì nói chuyện với anh ta một lúc quả thức đã giúp anh giảm bớt phần nào áp lực.
Hơn nữa, một người có chân thành hay không, ngay lúc nói chuyện cũng có thể cảm nhận được.
Ít nhất, trong nửa tiếng đồng hồ đó, Trần Gia Dư ngồi trước mặt anh rất chân thành và chân thực.
(Chủ nghĩa vị kỷ tinh vi: tiếng Trung là “精致利己”, cụm từ này xuất phát từ phát biểu của một giáo sư ngành Trung Văn đại họ Bắc Kinh, chỉ những người thông minh, tinh vi, biết cách diễn trò, ngụy trang, điều khiển người khác để đạt được lợi ích cho riêng bản thân mà đối phương không hề hay biết)
Trước lúc rời đi, Phương Hạo có hỏi về lịch làm việc mấy ngày tiếp theo của Trần Gia Dư.
Lúc Trần Gia Dư bảo “vẫn là Thâm Quyến với Thượng Hải” thì Phương Hạo đã cố tình hỏi thêm: “Những chuyến nào đi Thâm Quyến vậy?”
Trần Gia Dư bảo tạm thời không nhớ, chắc vẫn là những chuyến thường bay, để về sẽ nhắn cho Phương Hạo.
Phương Hạo bèn xua tay bảo không cần đâu.
Thật ra anh cũng chưa nghĩ kỹ xem mình hỏi vậy để làm gì.
Trần Gia Dư không chút khiêm tốn: “Sao thế, muốn mời tôi đi ăn à?”
Tuy lời này chỉ là nói đùa nhưng trong lòng Trần Gia Dư nghĩ, người ta hỏi lịch làm việc của anh, nhẽ nào không phải để tìm anh sao?
Phương Hạo vốn định nói đùa một câu từ chối, nhưng rồi nghĩ kỹ lại thấy Trần Gia Dư sau khi hết giờ làm không về nhà ngay mà lại tới an ủi mình, có lẽ phải mời anh ta một bữa thôi.
Vậy nên Phương Hạo nói: “Ừm, để cảm ơn anh hôm nay, hôm khác tôi mời anh đi ăn nhé.”
Sau khi về tới nhà, Phương Hạo vốn đã quên béng chuyện này, nhưng rồi nhận được tin nhắn của Trần Gia Dư:「 Thứ Năm bay 3307, thứ Sáu 1462.
」
Lúc nhìn thấy 1462, mí mắt trái của Phương Hạo khẽ giật – Không phải chứ, trùng hợp như vậy sao? Đúng chuyến bảy giờ tối thứ Sáu Phương Thịnh Kiệt đã đặt.
Anh làm việc tại Cơ sở tiếp cận sân bay Đại Hưng gần hai năm, Trần Gia Dư trước đây bay chặng quốc tế cũng có lúc khởi hành từ Đại Hưng, thế nhưng hai người họ lại hoàn toàn chưa từng tiếp xúc.
Vậy mà kể từ sau khi quen biết, hơn một tháng trở lại đây, hai người không ngừng gặp mặt, đầu tiên là gặp ở bữa tiệc, sau đó đụng mặt nhau ở sân bay, trên kênh radio cũng thường xuyên gặp, như hôm nay Phương Hạo Kiệt đặt một tấm vé cũng có thể đặt thành có liên quan tới nhau.
Trong đầu Phương Hạo dần vẽ ra một kế hoạch.
Tuy nhiên, anh không hề có ý định sẽ nói với Trần Gia Dư, anh tính chờ khi chuyến bay của bọn họ hạ cánh rồi mới báo.
Thứ Sáu, Phương Hạo trực ca sáng.
Vì đổi ca với Quách Tri Phương sau vụ việc radar nên thứ Nam anh trực ca chiều tối, về nhà ngủ mấy tiếng, tắm rửa qua rồi lại quay lại.
Vốn dĩ Quách Tri Phương xem lịch trực của anh xong có bảo thứ Sáu cũng tiếp tục đổi ca với anh, để anh làm tiếp ca chiều tối, như vậy Phương Hạo có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
Thế nhưng lịch trực ngày thứ Sáu do Phương Hạo cố ý sắp xếp, vì chuyến bay của em trai anh – Phương Thịnh Kiệt – sẽ tới vào buổi tối, trực ca như vậy anh sẽ có thể đón cậu cùng về nhà.
Sau khi nhận được tin nhắn「 Em lên máy bay rồi, lát gặp nhé 」của Phương Thịnh Kiệt, Phương Hạo hài lòng trở về vị trí, tiếp tục công tác.
Dù là tối thứ Sáu nhưng lưu lượng hôm nay khá ổn.
Mọi sự mệt mỏi vì chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng đã bị tâm trạng mong ngóng em trai về nhà quét sạch, hai tiếng còn lại cũng trôi qua trong nháy mắt.
Như dự liệu, vào 6h30’, Phương Hạo chào đón chuyến bay CA1462 của Trần Gia Dư trở về Bắc Kinh.
Anh cấp huấn lệnh không chút chậm trễ: “Air China 1462, Tiếp cận Bắc Kinh, radar nhận dạng tốt.
Giữ độ cao 5500, vận tốc 320.
Dự kiến… hạ cánh hệ thống ILS đường cất hạ cánh 17L.”
Trần Gia Dư nghe thấy giọng Phương Hạo cũng chữ “17L” thì cảm thấy bầu trời Bắc Kinh như đột nhiên trở nên quang đãng hơn.
Anh nhắc lại: “Giữ độ cao 5500, vận tốc 320, đường cất hạ cánh 17L, Air China 1462.” Sau đó còn nói thêm: “Hôm nay đúng là ngày tốt lành.”
Đương nhiên Trần Gia Dư không biết, hôm nay quả đúng là ngày tốt lành, là sinh nhật của Phương Thịnh Kiệt.
Trần Gia Dư trước giờ vẫn luôn như vậy, muốn nói gì sẽ nói nấy.
Nếu kênh radio bận thì Phương Hạo đương nhiên có thể mặc kệ Trần Gia Dư, tiếp tục cấp huấn lệnh.
Quả nhiên, Phương Hạo không trả lời Trần Gia Dư mà gọi tàu bay phía trước anh: “China Southern 1470, giảm và giữ độ cao 4000.
Ai cấp huấn lệnh cho mấy anh giảm tốc độ?” Rõ ràng là chê tốc độ của bọn họ quá chậm.
Giọng Phương Hạo cực kỳ nghiêm khắc.
Cơ trưởng của chuyến China Southern 1470 hơi rùng mình, vội vã giải thích: “Tôi tưởng… trước giờ sau khi tiếp cận đều… để tôi giảm xuống dưới 300.”
Phương Hạo nghe xong thì thầm nghĩ: Hay lắm, lại thêm một vị theo trường phái “tôi tưởng”.
Thế nhưng tâm trạng anh đang vui nên cũng lười nói đối phương: “Không nhận được huấn lệnh thì không được giảm tốc độ.
Vừa rồi anh bay tốc độ 280 ở độ cao 5000, tàu bay phía sau sắp vượt anh luôn rồi.
Nhanh chóng giảm độ cao 4000, điều chỉnh vận tốc lên 300.”
China Southern 1470 trả lời: “À, đã rõ.
Giảm độ cao 4000, vận tốc 300.
China Southern 1470.”
Phương Hạo kéo giãn khoảng cách giữa China Southern 1470 và Air China 1462 rồi nhắc nhở Trần Gia Dư trên kênh radio: “Air China, tàu bay 737 đang tiến vào cạnh cuối vòng lượn của China Southern đáp xuống đường cất hạ cánh 04.
Bạn đang đọc bộ truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét, truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét , đọc truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét chương mới