Đến cuối, Phương Hạo không nhận lời hẹn tới Destiny của Cố Thuần.
Thứ nhất vì Phương Thịnh Kiệt vẫn đang ở nhà anh, anh mượn lý do giành thời gian cho em trai, khéo léo từ chối tấm lòng của Cố Thuần.
Thứ hai là vì anh bị cảm nhẹ, có lẽ do dạo gần đây áp lực đè nặng, thường xuyên ngày đêm đảo lộn nên anh muốn tranh thủ thời gian không đi làm để nghỉ ngơi.
Cố Thuần là người thông minh, nghe hiểu ý Phương Hạo nên cũng không tìm tới anh nữa.
Cuối tuần, Phương Hạo hiếm khi được một hôm ngủ tới khi tự tỉnh dậy, thế nhưng Phương Thịnh Kiệt lại đột nhiên tới kéo chăn anh, hỏi anh xem có thể rủ Trần Gia Dư tới nhà chơi hay không, vừa hay dùng máy Switch mà Phương Hạo đã mua.
Phương Hạo gượng gạo trả lời: “Chuyện này chắc thôi.
Bọn anh dạo gần đây… không ổn lắm.”
Phương Thịnh Kiệt ngạc nhiên, hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Những vấn đề liên quan tới công việc quá mức phức tạp, Phương Hạo không muốn nói rõ đầu đuôi sự việc với cậu nên chỉ bảo: “Có chút xích mích trong công việc, sau đấy bọn anh đã cãi nhau.
Bây giờ… thì không nói chuyện nữa.”
Phương Thịnh Kiệt: “Anh giận anh ấy ạ?”
Phương Hạo thở dài, đáp: “Là anh ấy giận anh.”
Phương Thịnh Kiệt bèn khuyên anh: “Vậy thì anh xin lỗi anh ấy đi.
Đại trượng phu phải biết co biết duỗi.”
Phương Hạo nhìn khuôn mặt chân thành của em trai mình, lắc đầu, bảo: “Anh thử rồi, không có tác dụng.”
Khóe môi của Phương Thịnh Kiệt trễ xuống: “Tiếc ghê.
Em rất thích anh Gia Dư đấy.”
Phương Hạo nghĩ thầm: Đúng vậy, có ai lại không chứ? Có ai không thích Trần Gia Dư đâu? Anh ấy chu toàn ở mọi mặt, tiếng tăm lừng lẫy, còn rất điển trai.
Có vô vàn tin đồn liên quan tới Trần Gia Dư nhưng chưa từng có ai nói anh ấy không tốt.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm ấy, Phương Hạo đã kiềm chế bản thân không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Trần Gia Dư nữa.
Anh thật sự cũng từng nghĩ tới chuyện nhắn tin nhớ bạn chung của hai người hỏi thăm thử, chẳng qua về sau vẫn là từ bỏ ý định này.
Tuy trong lòng có chút mắc nghẹn nhưng suy cho cùng hai người bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường.
Phương Hạo lựa chọn cách giải quyết để thời gian xoa dịu tất cả.
Tốt nhất là cả hai người đều quay về trạng thái người lạ có quen biết, sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Thứ Ba, chuông điện thoại trực ban ở tháp chỉ huy vang lên, sau đó Tôn Diệu Dương – kiểm soát viên Đài kiểm soát mới được bổ nhiệm – đi qua báo có người tự xưng là cơ trưởng tìm Phương Hạo.
Trong lòng Phương Hạo khẽ dao động.
Nhẽ nào là tia hy vọng tưởng chừng bất khả thi, Trần Gia Dư thật sự muốn để sang hôm khác nói chuyện? Nhưng, Trần Gia Dư có số điện thoại của anh, gọi tới số trực ban không giống phong cách của anh ấy.
Phương Hạo rảo bước đi qua.
Khi nhấc máy mới nhận ra, bản thân đã lại một lần nữa đoán sai.
“Phương Hạo, xin lỗi đã để tới tận bây giờ.
Gần đây tôi được phân bay chuyến bốn chặng, cứ khởi hành là đi liền một, hai tuần.
Trưa nay tôi mời anh đi ăn nhé.” Một giọng nói trẻ trung mà vang dội, Phương Hạo nhận ra là vị cơ trưởng gốc Hoa của hãng KLM – Lang Phong.
Cậu ta vẫn còn nhớ vụ việc nổ lốp từ hai tháng trước, đang muốn mời anh đi ăn.
Phương Hạo xem đồng hồ rồi đồng ý: “Cậu không cần mời đâu, nhưng chúng ta có thể đi ăn chung.
Hẹn ở Giovanni lúc mười hai rưỡi nhé.”
Giovanni có thể coi là nhà hàng cao cấp hiếm hoi tại nhà ga hành khách, chuyên món Ý.
Dịch vụ ở đây rất tốt, và đương nhiên cũng có menu rượu khá được.
Phương Hạo bị cảm, lại còn đang trong ca trực, đương nhiên không thể uống rượu, nhưng có lẽ Lang Phong sau khi xuống máy bay lại muốn làm một ly.
Nhà hàng này nằm gần bên cạnh quán cà phê Koza, có lớp cửa sổ kính chạm đất rất lớn.
Phương Hạo ngồi ở vị trí ngay bên cạnh cửa sổ.
Lang Phong đi tới, chủ động niềm nở ôm lấy anh, sau đó ngồi vào chỗ đối diện Phương Hạo một cách rất tự nhiên.
Với lần gặp mặt này, Phương Hạo không chuẩn bị tâm lý chút nào, cũng thoải mái lạ thường, dù sao anh cũng không nợ nần gì Lang Phong.
Nếu đối phương có ý thì anh dự định sẽ lịch sự từ chối để làm bạn bè.
Nếu không có ý gì, có thể trực tiếp trở thành bạn bè thì càng hay.
Lang Phong cũng là người thẳng thắn.
Sau khi ngồi xuống, cậu ta gọi một phần bít tết cũng một ly rượu vang đỏ, nhấm một chút rượu rồi bắt đầu nói chuyện.
“Sau lần đó thật sự bận quá, phải hơn tháng mới tới tìm anh được.” Lang Phong nói.
Phương Hạo không để bụng: “Cậu khách sáo quá.
Lúc đó bọn tôi cũng có hỗ trợ được mấy cho cậu đâu, là tự cậu xử lý thỏa đáng trên không trung mà.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật lòng mà nói, bọn tôi còn phải cảm ơn cậu và cơ phó đã kịp thời trả lời cuộc gọi radio, nhanh chóng thông báo ý định của hai người trong suốt quá trình, nếu không bọn tôi nóng ruột tới chết mất.”
Lang Phong bật cười, nói: “Tôi cảm thấy… Ừm, chúng ta cũng coi như rất có duyên đấy.”
Lời này có chút mập mờ.
Phương Hạo cầm ly nước lên uống một ngụm rồi phụ họa: “Có thể coi là vậy.”
Lang Phong không bận tâm sự lấp lửng của anh, vẫn nói tiếp: “Thật ra lần đầu gặp anh tôi khá bất ngờ, thế nhưng lúc đó không thật sự thích hợp.
Sau đó tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trực tiếp hỏi anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét, truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét , đọc truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét chương mới