Hai ngày nay Trần Gia Dư bay đi Thượng Hải.
Vừa hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, trong quá trình tra nạp nhiên liệu, nhân viên phục vụ mặt đất phát hiện đầu nối van nạp nhiên liệu của tàu bay có trục trặc nhỏ, sau khi nối lại vẫn còn hiện tượng rò rỉ nhiên liệu.
Sự cố này sẽ khiến chuyến bay bị chậm tầm hai tiếng.
Lúc nhân viên phục vụ mặt đất báo tin tức này cho Trần Gia Dư, anh liên tưởng tới sự cố nhiên liệu tại sân bay Indonesia ba năm trước mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Cơ phó cùng chuyến của anh có lẽ còn thiếu kinh nghiệm, hoặc do lo lắng số giờ bay tháng này chưa đủ nên tính báo với hãng để xin phép xem có thể tiếp tục bay được không, khiến Trần Gia Dư giận dữ vô cùng.
Anh khi đó đã mắng thẳng: “Cậu muốn có thêm một chuyến bay giống 416 hả? Lên trời mới phát hiện ra vấn đề thì đã muộn rồi! Tôi dù sao cũng đã dùng hết hạn mức hai động cơ ngừng hoạt động trong đời này rồi, không có ý định thêm lần nữa đâu.”
Cơ phó bị anh mắng vậy thì không dám ho he gì nữa.
Về sau Trần Gia Dư trông bộ dạng cậu ta thì cũng áy náy, bèn gọi điện cho bộ phận bố trí lịch trực bên hãng để hỏi thăm thử.
Quản lý phụ trách bố trí lịch trực tên Vương Tường, có quan hệ khá thân thiết với Trần Gia Dư.
Anh ta báo vừa hay tối nay có tổ lái xuất phát từ Phổ Đông đang thiếu người, Trần Gia Dư bèn nói tốt mấy câu thay cơ phó, để hãng xếp cho cậu ta nhận nhiệm vụ thay chuyến đó, còn anh sẽ ở lại sân bay Phổ Đông chờ tàu bay khác được điều tới để tạm thời thực hiện chặng thứ hai.
Chuyến bay thoáng cái đã bị kéo dài thêm năm tiếng.
Trần Gia Dư và các thành viên khác trong phi hành đoàn cũng chỉ đành ở nguyên tại sân bay Phổ Đông để chờ đợi.
Anh nghĩ thầm, đợi thì dù sao cũng phải đợi, vừa hay nhắn tin hỏi Lư Yên xem cô có muốn đi ăn không.
Hôm đó đúng hôm Lư Yên không có ca trực.
Nhà cô ngay gần sân bay, bèn lái xe tới gặp Trần Gia Dư.
Hai tháng nay Trần Gia Dư có bay tới Thượng Hải hai lần nhưng lần nào cũng bay về luôn trên cùng một tàu bay, thời gian nghỉ ngơi giữa chặng rất ngắn.
Hơn nữa Trần Gia Dư gần như không qua đêm ở thành phố khác, lúc trước anh đăng ký bay chặng ngắn cũng là vì mục đích này.
Vậy nên, anh mãi vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống trò chuyện cùng Lư Yên đang sống tại Thượng Hải.
Lư Yên vừa ngồi vào chỗ đã nói với Trần Gia Dư: “Ông nhìn xem.
Chỉ có nhân vật hạng nhất như ông mới khiến tôi ngày nghỉ còn lái xe tới sân bay đấy.”
Trần Gia Dư bật cười, rót cho cô ly nước rồi bảo: “Chẳng phải vì cả tháng rồi không được gặp bà sao.
Chuyện với anh Lỗi thế nào rồi?”
Lư Yên đáp: “Trước mắt bọn tôi chưa sống chung, có điều cũng đang tìm nhà rồi.”
Cô kể qua mấy câu về tình hình dạo gần đây từ sau khi chuyển tới Thượng Hải rồi hỏi ngược lại Trần Gia Dư: “Còn ông, dạo này thế nào? Sân bay Đại Hưng sao rồi?”
Trần Gia Dư không trả lời câu lời câu đầu tiên mà nói: “Nghe bảo sau khi bà rời đi, trung tâm quản lý bay sân bay Đại Hưng bận như con mọn.”
Lư Yên khá bất ngờ, cười bảo: “Úi chao, thiếu gia Trần cũng biết đến cường độ công việc của kiểm soát viên cơ à.” Sau đó lại tò mò: “Sau khi tôi đi thì có một kiểm soát viên có thâm niên ở Cơ sở tiếp cận cũng nghỉ đẻ, nghe nói dạo gần đây lu bu lắm.
Cơ mà… ông sao lại biết?”
Trần Gia Dư hít sâu một hơi, cũng không muốn giấu cô: “À, thứ nhất là vì Trịnh Hiếu Húc với Tiểu Nhu quen nhau rồi, có thể nói là đang hẹn hò, hoặc là đang phát triển quan hệ nhỉ.
Hơn nữa, tôi cũng khá thân với Phương Hạo nên có nghe hai người họ nhắc qua.”
Lượng thông tin tương đối lớn, Lư Yên vội châm điếu thuốc cho bình tĩnh: “Xem ra tôi đi rồi mấy người sống rất tốt đấy chứ, tiêu thụ nội bộ hết luôn.”
Ý Lư Yên là Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu, vốn không hề nghĩ tới Trần Gia Dư và Phương Hạo.
Thế nhưng Trần Gia Dư nghe cô nói vậy thì lại lao thẳng vào họng súng: “Nhắc tới chuyện này, tôi ngược lại có điều muốn hỏi bà.
Vốn tính nhắn tin Wechat hỏi, nhưng rồi định gặp mặt bà mới nói.”
Lư Yên hút thuốc lá dành cho phái nữ, tưởng Trần Gia Dư định dò hỏi tin tức về Sở Di Nhu giúp người anh em Trịnh Hiểu Húc nên khẽ khịt mũi rồi gật đầu ra hiệu cho Trần Gia Dư nói tiếp.
Trần Gia Dư hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi thành lời: “Phương Hạo, còn độc thân chứ?”
Vừa rồi Lư Yến thật sự không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy chuyện Trịnh Hiểu Húc nhìn trúng Sở Di Nhu rất thú vị.
Cô nào có biết quan hệ hẹn hò của hai người đó tiến triển rất suôn sẻ, còn Trần Gia Dư và Phương Hạo mới là đang mâu thuẫn.
Kinh ngạc thì kinh ngạc vậy nhưng Lư Yên cũng mau chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút tất cả mọi chuyện thì cũng hiểu được phần nào: “Việc này ông hẳn là nên hỏi cậu ấy.”
Trần Gia Dư im lặng.
Hôm nay anh không dùng nhiều keo xịt tóc.
Có lẽ do chuyến bay bị trì hoãn quá lâu nên mái tóc hơi dài của anh rủ xuống trước trán, trông ngoan hiền hơn so với vẻ khéo léo, mạnh mẽ ngày thường.
Lư Yên đã quen anh quá lâu rồi, nhìn Trần Gia Dư im lặng, cô cũng biết bản thân đã đoán đúng tám, chín phần.
Cô bèn bổ sung: “Đừng lấy mấy lý do “hỏi thay một nữ tiếp viên khác” ra gạt tôi.
Nếu là giúp người khác thì ông hỏi thẳng Phương Hạo là được rồi.
Ông chạy tới tận đây để hỏi tôi, tìm tới tôi biết bao lần vì hết chuyện lớn tới chuyện nhỏ liên quan tới cậu ấy, tôi có thể coi như ông thích cậu ấy rồi?”
Trần Gia Dư nhíu mày, sửa lại một ý không đúng sự thật: “Lúc đầu hỏi bà, tôi thật sự không có gì, chỉ muốn tạo quan hệ mà thôi.”
Lư Yên “Ờ” một tiếng, sau đó bật cười, bảo: “Không ngờ đấy nhé Trần Gia Dư, mà tôi cũng nên sớm nghĩ tới.
Đáng tiếc, Phương Hạo chưa từng quen ai trong ngành cả.
Bao nhiêu năm nay, không thiếu người theo đuổi nhưng cậu ấy không chấp nhận một ai.”
Trần Gia Dư “Ồ” lên, cũng không có phản ứng quá lớn.
Trong chuyện này, anh luôn không thể hiện rõ cảm xúc, có lúc khiến người khác rất khó suy xét.
Lư Yên gẩy tàn thuốc, nhấp một ngụm rượu rồi cười với Trần Gia Dư: “Chuyện này ông thật sự nên hỏi thẳng cậu ấy.
Dù hỏi tôi được ra kết quả như nào thì cuối cùng ông cũng không thể tính toán với cậu ấy được.”
Người đối diện nghe thấy vậy cũng không phủ nhận, chỉ giải thích: “Chưa chắc cậu ấy đã muốn biết.”
Có lẽ cảm thấy lời này của Trần Gia Dư có chút khác thường, Lư Yên hơi nghiêng đầu, không nói tiếp.
Trần Gia Dư biết cô đang nghĩ gì, bèn chọn những ý chính để kể cho Lư Yên nghe về vụ việc đèn hạ cánh không bật cũng như xích mích sau đó giữa anh và Phương Hạo.
Tới cuối, Lư Yên không nghe tiếp nổi nữa, nói Trần Gia Dư: “Sao ông rắc rối thế? Muốn biết gì thì cứ hỏi cậu ấy là được rồi.”
Trần Gia Dư uống miếng nước cho nhuận họng rồi mới trả lời: “Mấy lời này không cách nào nói ra được.
Bọn tôi… có lẽ đã có một khởi đầu không được đúng cho lắm.”
Suy cho cùng, câu mỉa mai của Phương Hạo khiến Trần Gia Dư tổn thương vô cùng chung quy cũng là vì anh quá để ý tới cách nhìn nhận của cậu ấy, đến mức khi nghe được câu ấy anh cảm thấy như đã bị phủ nhận toàn bộ.
Vậy nên, cho dù sau đấy Phương Hạo đã ra sức xin lỗi một cách chân thành vì lời buột miệng của mình, Trần Gia Dư vẫn không sao gỡ được nút thắt lòng này.
Lư Yên nghe anh nói tới ngớ người.
Cô thử đứng từ góc độ của Trần Gia Dư, suy nghĩ theo logic của anh nhưng đến cuối vẫn không thể đồng tình: “Vậy nên ông bơ người ta luôn? Rốt cuộc ông định thế nào?”
Trần Gia Dư trải lòng với cô: “Thì định sẽ nói rõ mọi chuyện, nhưng mà tính qua tính lại thì cảm thấy cơ hội thắng không lớn lắm.”
Lư Yên khẽ cười.
Cô đã hiểu vì sao Trần Gia Dư lại bất thường như vậy.
Từ khi quen với Trần Gia Dư hồi còn là sinh viên, Lư Yên đã biết anh là mẫu người chủ động tấn công, cũng chưa bao giờ ngần ngại tiêu tốn thời gian, tiền bạc lẫn sức lực vì chuyện tình cảm.
Vậy nên thái độ đặt bản thân nằm ngoài câu chuyện, rõ ràng đã rõ về tình cảm của mình nhưng vẫn bàng quan này thật sự không giống anh.
Cô hơi ngừng lại một chốc rồi bảo: “Với tôi, trong tình yêu không có thắng, thua.
Trước đây ông luôn thích là người thắng cuộc.
Ông đã thắng Lương Diệc Nam, cậu ta vốn không coi trọng ông nhưng cuối cùng ông vẫn theo đuổi được.
Bạn đang đọc bộ truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét, truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét , đọc truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét chương mới