Anh chọn ngày đi, tôi mời anh một ly.
Phương Hạo thấy một tài khoản tên jiayuchen kết bạn với mình, ban đầu còn chưa nhận ra đây là ai.
Cũng may được đối phương nhắc trên sóng radio, anh mới biết đó là Trần Gia Dư.
Hôm nay bọn họ trên radio không phải rất bình thường sao? Anh ta lại tính bày trò gì đây?
Phương Hạo không rõ lắm nhưng vẫn nhấn chấp nhận.
Anh trái lại muốn xem xem đối phương có gì để nói.
Lúc sau, Trần Gia Dư nhắn tin xin lỗi, Phương Hạo cảm thấy anh ta cũng chẳng thật lòng là bao.
Quá nửa là sau lần đối đầu trực diện nhận thấy không thể cãi thắng được nên Trần Gia Dư đã đổi phương án khác, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Về việc vì sao kiểm soát viên không lưu ở sân bay Đại Hưng Bắc Kinh có tới mấy chục người mà Trần Gia Dư lại nhất quyết phải làm thân với anh, Phương Hạo không rõ mà cũng không muốn làm rõ.
Khả năng đánh hơi các vấn đề chính trị công sở của anh trước giờ vẫn luôn kém.
Ngày trước, Lư Yên cũng từng nói bóng nói gió, thậm chí còn từng nói thẳng mặt: “Phương Hạo, cậu là kiểm soát viên không lưu ưu tú nhất chị từng gặp.
Có lẽ cậu trời sinh là để làm công việc này, thế nhưng chị vẫn đến toát mồ hôi hột với cậu.”
Phương Hạo nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Lư Yên.
Công việc này không phải chỉ có điều hành tàu bay.
Tàu bay không hoàn toàn là máy móc, nó được điều khiển bởi con người.
Kiểm soát viên phải giao tiếp, trao đổi với các cơ quan đơn vị, các hãng hàng không cũng như phi hành đoàn, đắc tội ai đều không được.
Phương Hạo vừa nghĩ tới đây là lại thấy đau đầu.
Đặc biệt từ sau khi lên chức, anh không những phải hướng dẫn cậu học trò Vương Triển Bác mà còn phải tham gia đủ loại họp hành về quy định an toàn.
Có một số người, có lẽ bẩm sinh đã có khả năng dù lăn lộn giữa các phe phái lợi ích thì vẫn có thể an toàn rút thân, ví dụ như Trần Gia Dư.
Kỳ nghỉ đã kết thúc, lưu lượng hành khách tại sân bay Đại Hưng trước mắt tạm ổn.
Bọn họ trực theo chế độ bốn kíp[1], nghĩa là làm hai nghỉ hai, trực hai hôm rồi nghỉ hai hôm.
Trừ khi vào các dịp lễ tết, còn không mọi người đa phần mỗi tuần chỉ trực một ca đêm.
Kiểm soát viên cấp cao có kinh nghiệm như Phương Hạo thì tạm thời phải trực hai ca đêm.
Ca đêm đi ngược với nếp sống sinh hoạt thông thường của con người nên cực kỳ mệt mỏi.
Thế nhưng càng mệt thì lại càng không thể để xảy ra sai sót.
Hết ca đêm này tới ca đêm khác, anh đành vượt qua nhờ vào một lượng lớn cà phê cold brew, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng kiểm soát xuống thật lạnh, cũng như hút thuốc để nâng cao tinh thần.
Lúc này, ca chiều tối đã sắp kết thúc thì đột nhiên, Sở Di Nhu, nữ đồng nghiệp cùng trực ca chiều tối bên Đài kiểm soát, tới gõ cửa: “Phương Hạo, ngoài cửa có người tìm anh.”
“Ế, ai vậy?” Tới tìm vào giờ này chỉ có đồng nghiệp và lãnh đạo, thế nhưng nếu là đồng nghiệp thì đã vào thẳng phòng giám sát rồi.
“Hình như là phi công.
Em trông đồng phục thấy không quen.” Sở Di Nhu đi vào, sau đó choàng tay ôm lấy mình: “Sao tầng các anh thích bật gió lạnh như vậy.
Điều hòa cóng quá đó.”
Không có việc không lên điện Tam Bảo.
Bình thường phi công tới tháp chỉ huy đều là vì bị không lưu gọi tới tra hỏi.
Nếu nhẹ thì bị Cục phó hoặc một kiểm soát viên phụ trách quản lý nào đó bên phía bọn họ mắng một trận; còn nặng thì phải viết báo cáo nộp lên cấp trên.
Nếu không có chuyện gì, phi công thường sẽ không tới tháp chỉ huy.
Nhẽ nào là… Trần Gia Dư.
(Không có việc không lên điện Tam Bảo: Điện Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, cực kỳ tôn nghiêm và quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào được.
Ý câu này là không có việc quan trọng thì đã không tìm tới cửa)
Phương Hạo bỏ tai nghe xuống, nhìn lướt thấy trên màn hình không có hoạt động gì, bèn nhắn đồng nghiệp cùng kíp trực một câu rồi đi ra ngoài.
Anh tiện thể cầm theo bao thuốc lá và bật lửa, vừa hay đứng lên hoạt động một chút.
Phương Hạo bước ra ngó thử, không ngờ là cơ trưởng của hãng KLM Royal Dutch – Lang Phong.
“Phương Hạo?” Lang Phong chào anh.
Trước đây Phương Hạo chưa từng nói chuyện với cậu ta, chỉ từng ngẫu nhiên thấy cậu ta trong sân bay nên cũng chỉ có thể coi là quen mặt, không rõ tên tuổi: “Sao cậu lại tới vào giờ này?”
Lang Phong coi đồng hồ rồi ngẩng lên nhìn anh: “Tôi bay chuyến rất sớm đi châu Âu nên tới sớm một chút để còn họp chuẩn bị trước giờ bay, tiện qua tìm anh luôn.”
“Hôm nay bay đâu vậy?” Phương Hạo lịch sự hỏi.
Anh hất đầu tỏ ý đi ra ngoài, tới khu vực hút thuốc thì nói: “Tôi hút điếu thuốc.
Ca tối muộn dễ buồn ngủ lắm.
Cậu không để ý chứ hả?” Nói rồi anh nghiêng đầu, châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi hơi di chuyển đến vị trí cách Lang Phong một khoảng.
“Vẫn là Amsterdam,” Lang Phong trả lời, rồi còn lịch sự lắc đầu bảo không sao.
Cậu ta không đi theo nhưng ánh mắt thì vẫn luôn dõi theo anh.
“Phương Hạo, cũng may nhờ anh hôm thứ Sáu tuần trước phát hiện ra chuyện bánh lốp.
Bạn đang đọc bộ truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét, truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét , đọc truyện Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét full , Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét chương mới