Ngày hôm sau, Vũ Dịch Đức có nói đưa Đặng Song Nhi về nhà của cô chơi một buổi cho đúng phép tắc lễ nghi.
Dù ông Đặng có là người làm ở Vũ gia, nhưng hiện tại ông đã là ba vợ của anh.
Vũ Dịch Đức hôm nay ăn mặc đơn giản.
Chỉ chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, anh ngồi ở sofa sảnh lớn trầm ngâm lướt iPad, xem báo chí viết gì về hôn lễ của mình.
Đặng Song Nhi nhẹ nhàng đi xuống, chiếc đầm hoa nhẹ nhàng nhưng tinh tế khiến cô càng thêm đằm thằm, thùy mị.
“ Anh ơi! Chúng ta đi được rồi! ”
Vũ Dịch Đức gật đầu nhưng không nhìn lên cô.
Đặt chiếc iPad xuống bàn, anh đứng dậy, theo thói quen đút một tay vào túi quần tây.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi anh nhìn sang Đặng Song Nhi, anh chết trân tại chỗ, đôi mắt say đắm nhìn cô chẳng chớp mắt.
Nụ cười của Song Nhi thật đẹp, má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện duyên dáng khiến đầu óc anh như lạc mất lối.
“ Anh ơi! ”
“ Hả...? ”
“ Đi chưa ạ? ”
Đặng Song Nhi thẹn thùng cúi mặt, môi đỏ mím lại khi Vũ Dịch Đức cứ đắm đuối nhìn mình.
- Ừ, đi thôi.
°°°°°°
Nhà của cô ở trong một con hẻm nhỏ, xe ô tô không thể chạy vào.
Thế nên xe được đỗ bên ngoài, Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi phải đi bộ vào trong.
Ông Đặng ở trước nhà loay hoay, nhìn thấy con gái và con rể, ông mỉm cười hiền hòa cúi đầu trước Vũ Dịch Đức.
“ Thiếu gia! ”
“ Ba đừng gọi con như vậy! ”
“ Nhưng...”
“ Ba, con hiện tại là con rể của ba.
Ba gọi con như thế, mọi người lại cho rằng con...”
“ Không...!không, ba không có ý đó.
Chỉ là ba đã quen miệng rồi.
”
Vũ Dịch Đức mỉm cười, gật đầu.
Ông Đặng năm nay đã 47 tuổi, là tài xế kiêm luôn làm vườn cho Vũ gia.
Nhưng ông đã nghĩ lái xe từ bốn năm trước vì tuổi đã cao, không còn thích hợp, công việc hiện tại chỉ làm vườn.
“ Chúng ta vào nhà thôi! ”
Vũ Dịch Đức dứt câu liền kéo Đặng Song Nhi vào trong.
Cô nãy giờ đứng nép phía sau anh, đôi mắt đã gơm gớm nước mắt từ lâu, sợ đối diện với ông Đặng cô lại khóc nhòe như trẻ con.
Vũ Dịch Đức ngồi xuống ghế rót trà vào ly đưa cho ông Đặng ngồi đối diện, lên tiếng nói với ông: “ Ba à, ở một mình sẽ buồn...!hay là cứ đến Vũ gia để con và Song Nhi chăm sóc.
Chúng ta đều là người một nhà! ”
“ Không cần đâu con.
Hằng ngày ba đều đến đó làm việc mà, với lại nơi đây có mấy ông bạn già đánh cờ, tâm sự nên cũng không buồn lắm đâu.
Song Nhi đâu rồi? ”
“ Cô ấy đi làm đồ ăn sáng rồi ạ! ”
Ông Đặng gật đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào bên trong.
“ Ba yên tâm, con sẽ không đối xử tệ bạc với cô ấy.
Những gì con hứa, con nói với ba, chắc chắn con sẽ làm được! ”
Nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Vũ Dịch Đức, ông Đặng nở nụ cười đầy sự tin tưởng dành cho anh.
“ Ba tin tưởng con sẽ đem lại hạnh phúc cho Song Nhi, nên mới gả con bé cho con.
Quả thật, tiền rất quan trọng, nếu ba có nhiều tiền thì mẹ của Song Nhi cũng không mất...Ba thừa nhận mình muốn cho Song Nhi một cuộc sống tốt, nhưng tiền không phải là yếu tố quyết định.
”
Ông Đặng chậm rãi, từ tốn nói từng câu từng chữ với Vũ Dịch Đức.
Ông cầm lấy ly trà mà anh rót cho ông đưa lên miệng, nhấp môi một ngụm nhỏ, sau đó nói tiếp:
“ Từ nhỏ con đã là một cậu bé ngoan ngoãn, thông minh học giỏi, nghe lời ba mẹ.
Bạn đang đọc bộ truyện Đau Đến Mấy Vẫn Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu, truyện Đau Đến Mấy Vẫn Yêu , đọc truyện Đau Đến Mấy Vẫn Yêu full , Đau Đến Mấy Vẫn Yêu full , Đau Đến Mấy Vẫn Yêu chương mới