“Em thật sự nghĩ như vậy hay sao? Anh những ngày chúng ta còn học đại học, chúng ta ăn chung một nồi cơm, uống chung một chiếc cốc, đôi khi còn ngủ chung một giường. Lúc đó em còn hứa với anh rằng sau này em sẽ không tổn thương cho anh, em sẽ ở bên cạnh anh như lúc này. Thời gian cứ thế trôi đi, đến khi chúng ta tốt nghiệp đại học, hôm đó anh đã nấu rất nhiều món ngon ở nhà, chỉ đợi em và ba về ăn cơm mà thôi, buổi tối đó anh định sẽ nói hết những gì trong lòng ra với em, và sẽ xin ba cho chúng ta đến với nhau.”
Khương Gia Tuấn dừng lại một chút, sau đó nói: “nhưng buổi tối hôm đó em không đến, thật sự không hề đến, mà ba cũng về rất muộn. Sau hôm đó em cứ trốn tránh anh từ lần này tới lần khác, thời gian cứ thế trôi dần dần chúng ta không còn nói chuyện với nhau nữa, một tháng sau anh mới biết em đã nhận lời ba anh vào làm việc cho bệnh viện, với thân phận là một bác sĩ tâm lý. Chúng ta càng không có thời gian gặp nhau nhiều nữa, cứ thế mà đã sáu năm trôi qua rồi.”
Thâm Tình bước về trước, đối diện ánh mắt đau khổ của Khươn Gia Tuấn, giọng nói đầy kiên định.
“Em nghĩ buổi tối của sáu năm trước khi em không tới nhà của anh thì anh cũng phải biết câu trả lời của em rồi chứ? Em vốn không muốn chúng ta càng ngày càng nảy sinh tình cảm không đáng có nên em đã chọn rời xa, anh thông minh như vậy tại sao anh lại không hiểu hả?”
Thâm Tình dừng lại một chút sau đó nói: “em là ai chứ, anh là ai chứ? Chúng ta có thể đến với nhau hay sao hả?”
“Tại sao lại không thể chứ?”
Khương Gia Tuấn vừa hỏi xong Thâm Tình vội lên tiếng.
“Bởi vì anh là con trai của giám đốc một bệnh viện lớn, tương lai sẽ làm nhiều việc trọng đại. Đương nhiên nếu muốn làm được việc trọng đại anh phải lấy một cô vợ có thế giúp anh làm chuyện đó, đương nhiên người đó không thể nào là em được.”
Khương Gia Tuấn lắc đầu nói: “anh không muốn, nếu để anh lựa chọn giữa em và tương lai anh nhất định sẽ chọn em. Bởi vì nếu tương lai không có em anh sẽ không thể sống được. Sáu năm qua anh luôn nỗ lực, luôn cố gắng để cho ba thấy anh có thể làm được những gì, anh có thể đưa Thanh Thành đi tới đâu. Nhưng một khoảnh khắc nào đó khi quay đầu lại, anh vô tình cảm thấy trái tim của mình rất đau, bởi vì trong sự nỗ lực đó không có bóng dáng của em đi theo anh. Tiểu Tình, anh thật sự không thể mất em.”
Thâm Tình nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô lau đi hết lần này tới lần khác. Cô tự nhủ rằng cô và anh đã không là gì từ sáu năm trước rồi, vậy tại sao cô lại khóc chứ, thật nực cười mà.
“Vốn dĩ anh đã mất em từ sáu năm trước rồi. Em chỉ là một đứa mắc căn bệnh hiếm gặp ở người, mỗi khi thấy máu sẽ sợ hãi, sẽ ngất đi, em không thể phẫu thuật cứu người, em không thể ở bên cạnh anh giúp anh được. Nhưng người khác thì có thể, họ có thể giúp anh. Gia Tuấn, em vẫn luôn xem anh là anh trai, một người anh mà em luôn tôn trọng, nếu anh còn muốn người em gái này thì dừng lại đi, bởi vì chúng ta không thể.”
Khương Gia Tuấn muốn đến lau đi gương mặt đầy nước mắt của cô, nhưng nhận ra rằng anh không có tư cách đó.
“Là ba của anh sao? Là ông ấy tạo áp lực cho em sao? Em hãy nói sự thật cho anh biết, anh nhất định sẽ không để chuyện này yên đâu.”
“Khương Gia Tuấn.” Thâm Tình một lần nữa gọi cả lẫn họ của anh.
“Đừng như vậy nữa, nếu anh còn hành xử như ngày hôm nay nữa em sẽ rời khỏi bệnh viện này, từ giờ sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu. Thâm Tình em trước giờ nói được làm được, đừng tìm em nữa!” Nói xong cô liền quay người bỏ đi và không hề quay đầu lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Đau Thương Hóa Yêu Thương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đau Thương Hóa Yêu Thương, truyện Đau Thương Hóa Yêu Thương , đọc truyện Đau Thương Hóa Yêu Thương full , Đau Thương Hóa Yêu Thương full , Đau Thương Hóa Yêu Thương chương mới