“Anh ấy không đi. Người Quảng Đông chính gốc giàu có không thể rời xa cháo nồi đất và trà lạnh.”
“Chẳng phải cậu cũng là cô gái Boston giàu có sao? Sao lại lang bạt khắp nơi vậy?”
“Tiền tiêu không hết đấy mà...” Tang Dao thốt ra một câu nhẹ tênh, nghe giống như đang khoe khoang nhưng lại có đôi chút ưu phiền. Loan Niệm hiểu nỗi buồn của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng như thế.”
“Ừ.”
Tang Dao thở dài thườn thượt, tựa vào lan can bên sông, nhìn xa xăm. Cô muốn hỏi Loan Niệm rằng, đợi cô rời Quảng Châu, đến Bắc Kinh có được không? Bắc Kinh không nóng bức như nơi này, Bắc Kinh còn có Loan Niệm. Nhưng cô không dám hỏi.
Cô cảm thấy trạng thái giữa cô và Loan Niệm bây giờ có lẽ là trạng thái tốt nhất giữa hai người họ, tiến một bước hay lùi một bước đều không được. Cô cũng từng có suy nghĩ rằng: Nếu không được thì kéo Loan Niệm đi uống nhiều rượu một chút, đợi hai người đã say cả, cởi quần áo rồi làm hết những chuyện nên làm, như thế có lẽ trạng thái bế tắc này sẽ bị phá vỡ.
Nhưng họ cùng là một loại người.
Những người không chịu cúi đầu trong mối quan hệ nam nữ.
Tang Dao lắc đầu, “Mà thôi, chả liên quan đến mình.” Cô chạy chầm chậm mấy bước, “Muốn tiễn mình về nhà không?”
“Được.”
Hai người đi về hướng nhà Tang Dao, thi thoảng lại có hai ba người da màu đứng bên đường. “Buổi tối cậu hạn chế ra đường một mình nhé.” Loan Niệm dặn dò cô ấy.
“Mình ‘trạch’ lắm, cậu biết mà.” Đi ngang qua một vũng nước, Tang Dao kéo tay áo Loan Niệm nhảy qua, làm như lơ đãng nói: “Hay là đợi đến khi chúng ta đã ba mươi rồi mà chưa ai kết hôn, chi bằng sống tạm bợ với nhau đi.”
“Tôi không tạm bợ.”
Đối với Loan Niệm, kết hôn tạm bợ thật đáng buồn, anh thà không kết hôn còn hơn là tạm bợ. Anh trầm mặc đưa Tang Dao đến nhà cô, từ chối lời mời lên nhà, “Lên đi, lần sau gặp lại.”
Tang Dao tiến lên một bước, đôi tay luồn qua cánh tay Loan Niệm, đặt lên lưng anh, vỗ nhè nhẹ, “Mình sẽ nhớ cậu.”
“Giữ sức khỏe.”
Loan Niệm nhìn theo cho đến khi Tang Dao lên nhà, sau đó mới lấy điện thoại ra, nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Thượng Chi Đào.
“Có chuyện gì?”
“Luke, thật ngại quá, Grace có tập tài liệu để ở phòng sếp, không kịp chuyển phát nhanh nên bảo tôi về lấy, sáng sớm mai mang đến Thuận Đức.”
“Chờ tôi ở khách sạn.”
Loan Niệm cúp máy mới nhìn thấy tin nhắn Grace gửi cho anh, đó là lời xin lỗi rất chân thành. Cô ấy biết Loan Niệm không thể dung thứ cho sai sót sơ đẳng như này.
“Lần sau chú ý.”
Loan Niệm xuống xe nhìn thấy Thượng Chi Đào đang đợi anh ở cửa khách sạn, dáng đứng thẳng tắp như một học sinh phạm lỗi chờ giáo viên phê bình. Loan Niệm không nói gì, đi ngang qua người cô. Thượng Chi Đào lẳng lặng đi bên cạnh anh, vào thang máy. Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng cô đi lấy tài liệu, đâu phải đi ngủ với anh, cô căng thẳng gì nhỉ?
Nhưng cô cứ cảm thấy căng thẳng.
Trai đơn gái chiếc, đứng chung một thang máy lúc đêm khuya, đến phòng của một người trong số họ, câu chuyện kể đến đây đã thấy sống động lắm rồi. Đầu óc dại khờ của Thượng Chi Đào không thể kiểm soát được những suy nghĩ vẩn vơ, từ đây người phụ nữ thăng tiến nhanh chóng trong công ty?
Cùng Loan Niệm ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa phòng anh thì tự động dừng lại, đứng chờ bên ngoài. Loan Niệm đi vào tìm một lúc lâu vẫn không tìm được tài liệu mà Grace nói, anh đứng trong phòng gọi Thượng Chi Đào: “Cô vào đây.”
“Hả? Không tiện lắm nhỉ.” Trong đầu Thượng Chi Đào đang diễn ra câu chuyện còn lại, câu chuyện không thể để người ngoài hay biết, chỉ là một ý nghĩ chợt lóe lên nhưng lại vô cùng nồng nhiệt và ướt át.
Có bệnh à! Loan Niệm bốc hỏa, đi mấy bước ra ngoài cửa, cầm cổ tay Thượng Chi Đào một phát kéo cô vào phòng, “Đi tìm đi!” Anh làm như không nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của Thượng Chi Đào, sau đó ra ngoài đứng ở cửa.
Cổ tay Thượng Chi Đào nóng lên vì lòng bàn tay anh, cô lườm anh một cái sắc lẹm: Tôi cũng biết bực mình đấy! Nhưng cái lườm đó Loan Niệm không nhìn thấy, anh quay mặt ra hành lang, ra dáng chính nhân quân tử.
Đàn ông, hầu hết đàn ông đều là đồ vô dụng trong lúc tìm đồ đạc. Dù là Loan Niệm thì cũng chẳng phải ngoại lệ. Thượng Chi Đào vào phòng chưa đầy ba phút, đã tìm thấy tập tài liệu trong một ngăn của túi đựng máy tính của Loan Niệm. Cô đi ra ngoài, nhìn qua quần áo mà Loan Niệm treo trong tủ, gu thẩm mỹ của anh xịn thật.