Thượng Chi Đào cảm thấy công việc chính là một quá trình tu hành. Kitty đột nhiên không làm kiêu nữa mà nghiêm túc làm việc cùng cô, đều này giúp cuộc sống của Thượng Chi Đào dễ thở hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Cô ở trên núi nửa tháng, những chuyện mà cô đã trải qua dường như còn nhiều hơn cả bốn năm học đại học của cô. Trong công việc mỗi ngày đều có những vấn đề mới mẻ, còn cô cũng đang không ngừng “đánh quái để thăng cấp” từng ngày. Khi cô kéo vali quay lại Bắc Kinh, cô thậm chí còn cảm giác mình đã thay da đổi thịt rồi.
Bắc Kinh đã bước vào mùa thu.
Cô có bốn ngày nghỉ phép trong mùa thu này, hạnh phúc quá đi. Nhưng tiếc là bạn cùng phòng đều không có nhà, Tôn Vũ thì về Quý Châu tham dự đám cưới, Trương Lôi và Tôn Viễn Chứ đã đi công tác. Thượng Chi Đào ngủ li bì cả ngày trời, đến chạng vạng mới dậy. Nhìn thấy Diêu Bội gọi cho cô mấy cuộc, cô vội gọi lại cho chị ấy: “Đàn chị ạ.”
“Đi ăn tối không?”
“Chị không đi làm ạ?”
“Hôm nay đơn vị có buổi team building nên được tan làm sớm. Chị mua xe đến đón em đấy, em muốn ăn gì?” Diêu Bội hỏi cô.
“Dạ được, dạ được, em dậy ngay đây. Em ăn gì cũng được, không kén ăn đâu chị. Để em mời chị nhé, tháng này chẳng hiểu sao công ty lại thưởng cho em, tuy không nhiều nhưng cũng đáng để ăn mừng.”
“Em cứ giữ lại khoản tiền đó đi! Nếu không kén ăn thì chị em mình đi ăn nướng đi, quán nằm ngay bên cạnh trường mình ấy.”
“Được ạ.”
Thượng Chi Đào đã lâu không gặp Diêu Bội, tính ra cũng phải ba năm rồi hai người chưa gặp nhau kể từ lúc Diêu Bội tốt nghiệp, nhưng hai người vẫn giữ liên lạc. Cô đứng bên đường chờ Diêu Bội, nhìn thấy một chiếc xe nhỏ nhắn dừng lại trước mặt cô, Diêu Bội ra khỏi xe, “Bé Đào Đào!”
Hai cô gái ôm nhau một hồi, lúc tách ra Diêu Bội nói: “Đi nào, muộn là phải xếp hàng đấy.”
“Dạ!”
Diêu Bội thay đổi rất nhiều, mái tóc được búi gọn sau đầu bằng một cây trâm, diện một chiếc áo gió đẹp đẽ tôn lên dáng người thon thả mềm mại của cô ấy, Thượng Chi Đào nhìn không nỡ rời mắt. Diêu Bội vỗ lên đầu cô, “Em mà nhìn chị nữa là chị hiểu lầm xu hướng tính dục của em đấy.”
Thượng Chi Đào cười khì.
Diêu Bội nhìn nhanh cô một cái khi đang lái xe, “Còn liên lạc với Tân Chiếu Châu không?”
“Không ạ.”
Thượng Chi Đào cảm thấy cô và Tân Chiếu Châu chia tay không giống những đôi nam nữ khác, hai người họ đều chúc phúc cho nhau. Thời điểm ấy Thượng Chi Đào rất buồn, dựa vào vai bạn cùng phòng mà khóc, vừa chảy nước mắt vừa hỏi: “Tại sao chúng ta phải trưởng thành? Nếu cứ mãi là sinh viên năm ba thì tốt biết bao.”
Năm ba đại học là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Thượng Chi Đào và Tân Chiếu Châu.
Vào cái đêm hai người ngắm sao năm ấy, Tân Chiếu Châu và cô đã hoàn thành cột mốc trưởng thành đầu tiên của cuộc đời. Thượng Chi Đào vẫn còn nhớ sự hoảng loạn, kinh ngạc và những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của hai người. Cô cảm thấy mình quá đỗi dũng cảm.
“Bây giờ cậu ta đang ở Thâm Quyến à?” Diêu Bội hỏi cô.
“Vâng. Bố mẹ anh ấy đều ở Thâm Quyến, nhà họ là dân di cư mới, chính phủ có chính sách riêng dành cho họ nên sống tốt hơn ở Bắc Kinh.”
Thượng Chi Đào nghĩ, cuộc sống chính là như thế, anh vào Nam còn cô ra Bắc, họ đều không thể làm theo ý mình.
“Còn nhớ cậu ta không?” Diêu Bội hỏi cô.
Thượng Chi Đào nghĩ giây lát, lắc đầu: “Từ lâu đã không nhớ nữa rồi, dù gì cũng chia tay gần một năm rồi mà.” Buồn thì buồn thật nhưng chuyện cô là người “chậm nhiệt” cũng là thật. Quãng thời gian hai người ở bên nhau vui vẻ như vậy, lúc chia tay cô cũng khóc mấy bận, buồn bã suốt mấy tháng rồi lại trở lại là một Thượng Chi Đào vô tâm vô tư. Có lúc nhìn thấy Tân Chiếu Châu ở trường, anh ta bướng bỉnh ngoảnh mặt đi, đến cuối cùng vẫn không chịu tha thứ cho Thượng Chi Đào vì không đi cùng anh ta.
Đi đâu bây giờ? Con trai ích kỷ, tự cho là con gái yêu ai là sẽ cùng anh ta phiêu du tận chân trời, nhưng anh ta đã quên rằng anh ta cũng có chân, anh ta cũng có thể đi cùng cô gái ấy.
Diêu Bội nhìn Thượng Chi Đào, bỗng nhiên bật cười.
“Sao vậy chị?” Thượng Chi Đào hỏi cô ấy, chất giọng ngọt ngào êm ái.
“Người công tác ở cục hàng không thì không được có đời sống tình dục à?” Diêu Bội cười ha hả, “Chị hỏi em nhé, đến Bắc Kinh được mấy tháng rồi, có tuýp đàn ông nào khiến em cảm thấy thèm muốn không?”
Thượng Chi Đào bỗng nghĩ đến Loan Niệm, khi anh uống say, làn da trên cổ làm đầu ngón tay cô nóng bỏng. Ngày hôm ấy cô chợt nảy ra một suy nghĩ: Loan Niệm là người như thế nào?
Khuôn mặt ửng hồng nhìn ra ngoài cửa xe, một người đầy lạnh lùng như Loan Niệm cởi quần áo ra thì chắc chắn cũng không nóng lên được. Lúc thân mật với người khác có khi anh ta còn nhíu mày, mặt mày vô cảm, hoặc có thể ngay cả màn dạo đầu anh ta cũng chẳng biết làm ấy chứ.
Nghĩ gì vậy? Thượng Chi Đào lắc đầu, gạt những suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu.
Diêu Bội kể về chuyện tình của cô ấy: “Anh ấy muốn kết hôn, nhưng bố mẹ chị nói không có nhà thì không được kết hôn.”
“Vậy chị định thế nào?” Thượng Chi Đào hỏi cô ấy.
“Anh ấy mang nặng áp lực từ gia đình anh ấy, bố mẹ đều ở dưới quê, chuyện dưỡng lão cũng là vấn đề. Giờ đây chị cũng có chút thực tế rồi, em biết không? Phụ nữ trong cơ quan bọn chị đều lấy được chồng tốt.” Diêu Bội giờ đã khác trước, con gái tuổi đôi mươi cho tình yêu là tất cả, tuy nhiên hiện tại cô ấy đã được cuộc sống rèn giũa, đã biết phụ nữ ngoài tình yêu ra còn cần nhà, cần xe, còn phải lo chuyện dưỡng lão của bố mẹ, chuyện giáo dục con cái sau này. Những vấn đề mà phụ nữ cần lo toan thật sự quá nhiều. Đến chỗ đèn đỏ, Diêu Bội thở dài, khẽ nói: “Đào Đào ơi, chị muốn chia tay.”
Trước đó là Tôn Vũ chia tay vì bạn trai ngoại tình, anh ta đã tìm được một cô gái có công việc và học lực đều rất tốt, muốn hướng đến tương lai tươi đẹp của hai người; Giờ lại đến lượt Diêu Bội, cô ấy đã nhìn thấu hiện thực, quyết định bôn ba trong thế giới này. Thượng Chi Đào chợt nghĩ, một khi rời xa mái trường, tình yêu sẽ biến thành một thứ xa không thể chạm tới.
Cô không biết phải nói với Diêu Bội thế nào, bản thân cô còn đang ôm những suy nghĩ mông lung về thế giới này, tuy nhiên những cảnh ngộ của người xung quanh cô đều đang nói với cô rằng: Tình yêu là một thứ mong manh, tình yêu không đáng nhắc đến.
Có điều, Thượng Chi Đào lấy đâu ra thời gian để quan tâm mấy chuyện tình ái, cô chỉ cần còn sống trên đời là tốt lắm rồi. Đầu tiên phải sống đã! Không thể xin tiền Lão Thượng và Đại Trạch nữa!
Diêu Bội dẫn cô đi ăn xiên nướng, chủ động đòi uống rượu. Thượng Chi Đào không biết uống rượu nhưng vẫn chủ động xin một chén, hai chén, ba chén. Mấy chén rượu đã vào bụng mà cơm chưa ăn được là bao, thoắt cái đã say. Nhân lúc còn chút tỉnh táo, cô gọi điện cho Lumi, nói mơ hồ mấy câu: “Chào cô giáo, em uống nhiều rồi...”
Lumi ở đầu bên kia la lên, “Đang ở đâu? Uống rượu với đứa ất ơ nào thế?”
Thượng Chi Đào cười hì hì, Diêu Bội giật lấy điện thoại của cô, nói với Lumi: “Cô là đồng nghiệp của Đào Đào hả? Hai chúng tôi đều uống nhiều rượu, phiền cô đến đưa chúng tôi về.” Cô ấy mau mắn nói địa chỉ, không coi mình là người ngoài chút nào.
Diêu Bội đưa chìa khóa xe cho cô ấy, nhìn Lumi dìu Thượng Chi Đào, đi theo sau hai người.
“Hey, quả xe nhỏ tí ti vậy!” Lumi nói đùa một câu, nhét hai người vào trong xe, may là Diêu Bội vẫn chưa say mèm, vẫn nhớ Thượng Chi Đào sống ở đâu. Lumi lục lọi một lúc lâu mới tìm được chìa khóa trong túi quần yếm của Thượng Chi Đào, sau đó dìu cô về phòng. Trong lúc đó, cô ấy vô tình chạm vào ngực Thượng Chi Đào, tiện tay nắn một cái, “Được đấy, điện nước đầy đủ phết!”
Thượng Chi Đào bị cô ấy sờ mó vẫn không quên đánh vào tay cô ấy, cứ vậy để Lumi đưa vào phòng, đưa cô đi súc miệng, lau mặt, rót nước cho cô, sau đó lại đưa Diêu Bội về nhà. Lumi cũng không biết mình đã tạo nghiệt gì, đêm hôm khuya khoắt còn bị hai cô nàng này hành đến mức này.
Còn Thượng Chi Đào thì sao, ngủ say như chết, tỉnh dậy uống nước hai lần. Không biết cô đã tỉnh rượu hay chưa, trong lúc mơ màng nghe thấy điện thoại đổ chuông, cô còn biết cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tên Luke nhập nhèm trên màn hình.
Ồ ~~ Luke hả, cái người muốn đuổi việc mình đây mà.
Hôm sau Thượng Chi Đào tỉnh rượu, ngẫm thật kỹ chuyện tối qua, nhưng sau đoạn Lumi đưa cô về nhà là cô không nhớ nổi chuyện gì nữa. Cô nhớ mang máng mình đã nhận một cuộc điện thoại, cầm điện thoại lên xem, đúng vậy, cô đã nhận cuộc điện thoại của Luke.
Thượng Chi Đào không nhớ nổi mình đã nói gì qua điện thoại, thoắt cái cô đã tỉnh táo lại. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô quyết dịnh gọi lại cho Loan Niệm.
Loan Niệm từ chối.
Thượng Chi Đào lại gọi lại một lần nữa, anh vẫn từ chối.
Khỉ thật.
Thượng Chi Đào thầm mắng một câu, mình đã nói gì trong điện thoại nhỉ? Cô vỗ vỗ đầu, rồi lại trấn an mình không cần phải lo lắng đến vậy. Chọn lọc câu từ hồi lâu, cô mới gửi tin nhắn cho Loan Niệm: [Hi Luke, hôm qua tôi uống rượu với bạn, lúc tỉnh lại nhìn thấy có cuộc gọi của sếp. Tôi muốn hỏi một chút, tối qua sếp có giao việc cho tôi không ạ? Nếu có... thì là gì vậy ạ? Xin lỗi, tôi thực sự không nhớ ra nổi.]
Loan Niệm liếc qua tin nhắn này rồi bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục họp. Thượng Chi Đào cuống hơn, lại gửi một tin khác: [Là công việc quan trọng lắm sao ạ?]
Loan Niệm vẫn không trả lời cô.
Cuộc điện thoại vào tối qua làm Loan Niệm cảm thấy đầu Thượng Chi Đào chứa phân, cô đã nói những gì mà cô còn không biết ư?
Cuộc họp hôm nay là một cuộc họp tiến độ công việc nhàm chán, những con số và bài báo cáo dài dòng cùng những bài trình bày dài lê thê, những điều này sẽ khiến Loan Niệm cáu kỉnh. Anh thích sự súc tích, bất kỳ điều gì phức tạp sẽ khiến anh cáu kỉnh.
Cuối cùng, anh không thể không ngắt lời: “Tôi không nhắm vào bất kỳ ai, nhưng cuộc họp tiến độ công việc hôm nay không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Anh chỉ vào Alex: “Alex, Doris vừa nói dự án khu vực Hoa Nam quý 3 ước tính đã hoàn thành bao nhiêu phần trăm?” Alex không nghĩ mình sẽ được hỏi nên sững người một lúc: “Hơn 90%?”
Loan Niệm không tiếp tục hỏi Alex mà quay sang hỏi Doris: “Alex vừa mới nói tỷ lệ từ chối đơn xin ngân sách của phòng tiếp thị là bao nhiêu?”
“Khoảng 70%?”
Loan Niệm nhún vai, “Những con số nhạy cảm này ẩn sau những thông tin dư thừa. Cuộc họp này diễn ra tận một ngày, người ta có thể nhớ được bao nhiêu nội dung? Không cần thiết, lãng phí thời gian. Cuộc họp báo cáo tiến độ công việc hôm nay dừng tại đây, mọi người vui lòng quay về chuẩn bị lại nội dung, để họp lại vào ngày mai. Yêu cầu của tôi rất đơn giản: những việc quan trọng phải nói rõ ràng, mọi người phải hiểu được tiến độ cốt lõi, mọi sự hợp tác giữa các phòng phải đạt được sự đồng thuận, mọi vấn đề đều phải có giải pháp. Ok chứ?”
“Vâng vâng, chính xác.” Mọi người gật đầu.
Tracy thấy mọi người trở nên lo lắng nên đề nghị: “Vậy chúng ta bắt đầu lịch trình tiếp theo: Trao đổi về việc chốt ngày kỷ niệm thành lập Lăng Mỹ Trung Quốc. Chúng tôi đã liên lạc với phòng tiếp thị và phòng kế hoạch trước cuộc họp. Chúng tôi sẽ yêu cầu các nhà cung cấp chọn một địa điểm cao cấp. Các nghệ sĩ từng hợp tác với chúng ta được mời biểu diễn, các đoạn phim quảng cáo sẽ được trình chiếu. Năm nay chúng ta sẽ giữ nguyên các tiết mục của những năm trước: Tiết mục của các sếp lớn, các sếp có thể tự bàn bạc xem năm nay biểu diễn tiết mục gì.”
Thấy Loan Niệm không lên tiếng, Tracy nói: “Luke từng lập một ban nhạc khi cậu ấy học đại học, thế nào, năm nay định biểu diễn solo hả?” Tracy là người duy nhất ở Lăng Mỹ dám đẩy Loan Niệm vào thế khó. Quả nhiên, Loan Niệm nhíu mày ngay. Nhưng Tracy không cho anh cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói: “Năm nay là năm đầu tiên Luke phụ trách toàn bộ công ty, chính thức ra mắt mọi người là một việc cực kỳ cần thiết.”
Loan Niệm không thích biểu diễn văn nghệ, mặc dù anh cũng rủ bạn bè thuê một phòng tập, thi thoảng sẽ đi hát nhưng chỉ là để xả stress.
“Thế cứ quyết định vậy nhé.” Tracy quyết định thay Loan Niệm, sau đó nháy mắt với Loan Niệm: “Phiền các vị bàn bạc với nhau xem biểu diễn tiết mục gì, cần chúng tôi chuẩn bị gì trong ngày hôm nay nhé. Sau đó phòng tiếp thị và văn hóa công ty sẽ lập một nhóm dự án kỷ niệm thành lập công ty, lần lượt trao đổi với các sếp.”
Tracy đợi mọi người đi hết mới nói với Loan Niệm: “Ban nãy tôi chủ động đề nghị cậu biểu diễn là bởi vì đây là năm đầu cậu nhậm chức, mọi người luôn cảm thấy cậu quá xa cách, cảm giác xa cách sẽ gây bất lợi cho công việc của cậu, mong cậu thông cảm.”
? Mặt Thượng Chi Đào đầy dấu chấm hỏi. Không có tâm trạng nghỉ ngơi gì nữa, ngay hôm đó đã báo hết nghỉ phép, sáng hôm sau vội vàng đến công ty, cắm cúi chạy vào trong thang máy thì nhìn thấy Loan Niệm tay cầm cốc cà phê đứng bên trong.
“Chào buổi sáng Luke.” Thượng Chi Đào dè dặt đứng vào trong góc, liếc trộm Loan Niệm. Sao mặt mày anh ta không có cảm xúc gì vậy nhỉ? Sao anh ta... lại ngoảnh đầu sang đây? Thượng Chi Đào không kịp tránh mắt, ánh mắt thấp thỏm lo âu lạc vào trong mắt anh.
Cũng được, Loan Niệm nghĩ bụng, cũng xứng với những lời khen mà cô ta tự khen mình, hôm qua cô ta nói thế nào nhỉ?
“Tôi nói cho anh nghe, dáng tôi đẹp lắm, anh không chịu thiệt đâu.”
Đây là lần đầu tiên Loan Niệm gặp một người tự động hiến thân như Thượng Chi Đào, nếu không phải cô ta uống say thì anh đã cho cô cuốn gói ngay ngày hôm qua rồi. Những lời nhăng cuội như vậy lại được nói ra từ miệng cô ta, mới uống tí nước đái mèo mà đã không biết mình là ai rồi. Cô thử cởi sạch xem tôi có hứng với cô không? Ai cũng muốn trèo lên giường tôi hả?
Cửa thang máy mở ra, Loan Niệm sải đôi chân dài bước ra ngoài trước, Thượng Chi Đào đi theo sau anh như một trái cà héo, chán nản ngồi vào chỗ, lại gõ vào đầu mình: “Mày nhớ cho kỹ vào xem nào!” Sau đó ngẩng đầu nhìn Loan Niệm, anh đã mở máy tính bắt đầu làm việc.
Cô kết thúc kỳ nghỉ trước thời hạn khiến người ở phòng tiếp thị vui như mở cờ. Đang nhiều việc như vậy, Thượng Chi Đào xuất hiện chẳng khác nào nhìn thấy nắng mai rực rỡ. Mấy người bàn nhau đẩy nhiệm vụ trao đổi giữa các phòng về vấn đề ngày kỷ niệm công ty cho Thượng Chi Đào.
Lumi kéo ghế đên bên cạnh Thượng Chi Đào, ngồi xuống hỏi cô: “Sao cô lại kết thúc kỳ nghỉ sớm vậy? Nghỉ luôn cuối tuần có phải tốt hơn không?”
“Bạn cùng phòng của em đi vắng cả rồi, mình em ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ồ... về sau cô đừng uống rượu nữa nhé!” Lumi tỏ ra lưu manh, “Trình uống rượu vặt vãnh như thế còn ra ngoài thể hiện hả!”
“Không uống nữa, không uống nữa.” Nếu còn uống nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Thượng Chi Đào nghĩ ngợi rồi len lén hỏi Lumi: “Hôm qua chị đưa em về nhà... em không nói... vớ vẩn gì chứ?”
“Nếu nói cô có ‘hàng xịn’ thì có được coi là nói vớ vẩn không?” Lumi hạ giọng nói: “Thượng Chi Đào, chị thật sự không nhìn ra đấy, bình thường cô ngoan như thế, uống rượu vào cái là phóng khoáng ra phết!”
“Chậc chậc chậc, đặc sắc lắm.” Lumi cầm máy tính của mình sang, khoác vai Thượng Chi Đào, “Suỵt!”
Thượng Chi Đào cúi xuống nhìn vào máy tính, chu choa, đúng là đặc sắc thật. Tiêu đề của email kia viết chình ình dòng chữ CEO mới nhậm chức của Lăng Mỹ ngang nhiên đùa bỡn tình cảm phụ nữ, khiến bạn gái cũ tự sát. Thượng Chi Đào tròn xoe mắt nhìn Lumi, phản ứng đầu tiên của cô là: “Sao em không nhận được?”
“Không biết người này kiếm đâu ra địa chỉ email của nhân viên trong công ty chúng ta, gửi một loạt luôn.” Lumi đóng máy tính, bĩu môi, “Có nội gián trong chuyện này!” Văn hóa công ty đúng là đặc sắc, Loan Niệm vừa nhậm chức đã bị người ta tố cáo vấn đề tác phong, còn gửi vào email của công ty, không có tay trong thì làm sao biết được địa chỉ email của nhân viên trong công ty?
“Cô có tin không?” Lumi hỏi cô.
Thượng Chi Đào gật đầu dứt khoát, tin chứ! Cô rất muốn kể cho Lumi về chuyện mình từng nghe thấy Loan Niệm chia tay qua điện thoại! Cô còn nghe thấy Luke hẹn phụ nữ đi xem buổi hòa nhạc! Cô còn nhìn thấy một người phụ nữ đến phòng của Luke ở Quảng Châu! Nhưng cuối cùng cô chẳng nói câu gì, chỉ lắc đầu, “Em không thân với anh ta...”
“Khỏi quan tâm, không liên quan đến chúng ta. Bên phía Tracy mà biết thì họ sẽ mở cuộc điều tra nội bộ. Công ty chúng ta rất nghiêm ngặt trong những chuyện như thế này.” Lumi nói xong, huých vào cánh tay Thượng Chi Đào, hất cằm về phía phòng làm việc của Loan Niệm: “Nhìn kìa, mới đó mà đã có mặt rồi.”
Thượng Chi Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tracy đi vào phòng làm việc của Loan Niệm.
“Chuyện gì thế?” Loan Niệm ngẩng đầu hỏi cô ấy.
Luke nhìn thấy email mà Trương Hân dùng tên thật để gửi đi, hình ảnh trong email đúng là đặc sắc, toàn là những bức hình vô cùng thân mật giữa người đàn ông và người phụ nữ. Loan Niệm nhún vai, “Tôi không có cái sở thích này.”
“Cậu có hay không tôi không quan tâm, nhưng nếu chuyện này đã xảy ra thì phải giải quyết ngay trong hôm nay. Cậu cho tôi một phương án giải quyết.” Tracy thật sự đau đầu, nếu không giải quyết xong chuyện này thì Loan Niệm sẽ đối diện với nguy cơ bị đuổi khỏi công ty.
Loan Niệm vứt trang giấy kia vào thùng rác, “Ngoài chị ra còn ai khác nhận được không?”
“Tôi đã nhờ IT kiểm tra rồi, 30% đồng nghiệp nhận được email.”
“Tóm lại tại sao cô ta lại có được danh sách nhân viên của chúng ta? Công tác của chị có chỗ sơ suất rồi.” Loan Niệm tựa lưng vào ghế, nhìn Tracy, “Chắc là các chị không bán thông tin của nhân viên đâu nhỉ?”
“Nói chuyện của cậu ấy, chớ có hắt nước bẩn lên người tôi. Bất cứ ai cũng có thể tiết lộ thông tin nhân viên.”
“Vậy mà chị còn không điều tra?”
“Bây giờ tôi đang nói chuyện của cậu, cậu có giải quyết được hay không?”
“Được.” Loan Niệm cười, “Tìm một người phụ nữ khác ra mặt, sau đó gửi một email khác nói là email này là giả, dáng người của tôi không tệ như vậy.”
“Đồng ý.” Loan Niệm gật đầu, “Điều tra nhanh một chút, nếu liên quan đến chuyện tổn hại danh dự của tôi, công ty muốn kiện thì cứ kiện.”
“Được.” Tracy thở dài rồi đi ra ngoài.
Loan Niệm nhìn cô ấy đi khỏi, lúc dời mắt thì nhìn thấy một nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt ẩn ý khi đi ngang qua phòng làm việc của anh. Anh chẳng bận tâm, chuẩn bị làm việc tiếp. Nhưng Thượng Chi Đào bị sao vậy? Cô lại gửi tin nhắn cho anh: [Luke, tôi tin tưởng sếp.]
Thượng Chi Đào nghĩ bụng, quản trị cấp trên là gì, chính là cô phải bày tỏ sự ủng hộ của mình trong lúc cấp trên gặp phải khó khăn, cho dù cô cảm thấy nội dung trong email kia đều là thật! Chỉ tội mấy tấm hình kia làm người ta hơi thất vọng, bình thường Luke mặc quần áo thì đẹp trai đến thế, vậy mà khi cởi đồ ra thì cũng chỉ được có thế.
Thượng Chi Đào tưởng rằng nhiệm vụ quản trị cấp trên của mình đã kết thúc, chuẩn bị tập trung làm việc. Alex nói cô phải thống kê xong danh sách tiết mục của các sếp trong ngày hôm nay. Các sếp khác đều rất hợp tác, sáu sếp ở sáu phòng, gồm có hai tiết mục, chưa đầy năm phút cô đã thống kê xong, chỉ còn lại một mình Loan Niệm mà thôi.
Thế là cô lại gửi tin nhắn cho Loan Niệm: [Luke, tôi biết tâm trạng của sếp không tốt nhưng tôi luôn luôn ủng hộ sếp. Chuyện là như này, hôm nay chúng tôi phải xác nhận tiết mục biểu diễn của sếp trong buổi lễ kỷ niệm thành lập công ty, vì vậy mong sếp nói sơ qua cho tôi biết được không ạ?]
[Này Thượng Chi Đào.]
[Tôi đây thưa sếp, sếp có chỉ thị gì ạ?]
[Thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo!]
Thượng Chi Đào ít nhiều cũng hiểu con người Loan Niệm, đến giờ nhìn thấy câu này cô không còn hoảng loạn như trước nữa. Loan Niệm đã đuổi việc cô bao nhiêu lần như thế, cũng chẳng thấy có lần nào là đuổi cô thật. Một thời gian sau anh sẽ quên chuyện này ngay.
Vả lại, hôm nay tâm trạng anh không được tốt, nổi cáu với cô là chuyện hiển nhiên, cô hoàn toàn có thể chấp nhận.
[Vậy sếp biểu diễn tiết mục gì ạ?] Cô lại hỏi một câu không biết sợ chết là gì.
Shit. Loan Niệm mắng thầm một câu, Thượng Chi Đào bị sao vậy? Sao cô có thể làm người khác tức điên lên vậy? Trước giờ Loan Niệm luôn là người chọc tức người khác, mà hôm nay anh lại bị một người không có não như Thượng Chi Đào chọc tức gần chết.
Anh lạnh mặt không nói năng gì. Kể cũng lạ, khi nhìn thấy cái email với lời lẽ hèn hạ của Trương Hân anh không thấy tức giận, vậy mà anh lại bị vài câu nói của Thượng Chi Đào chọc tức.
Cho đến khi tan làm mà anh vẫn không trả lời tin nhắn của Thượng Chi Đào. Alex đã hỏi Thượng Chi Đào ba lần, cô rốt cuộc không ngồi yên được nữa, quyết định đi tìm Loan Niệm. Cô đứng ngoài cửa hỏi thư ký: [Bây giờ Luke có rảnh không?]
Thư ký nhấc điện thoại gọi cho Loan Niệm, sau đó nói với Thượng Chi Đào với vẻ hơi khó xử: “Luke nói là ngoài cô ra thì bất kỳ ai cũng được.” Còn chưa cúp máy thì Loan Niệm lại nói với thư ký: “Nói lại cho cô ta không sót một từ nào.” Thế này thì phải ghét người ta đến nhường nào, thư ký hơi đồng cảm với Thượng Chi Đào.
“À, vâng, cảm ơn cô.” Thượng Chi Đào quay lại chỗ ngồi, tiếp tục chờ đợi. Lúc Loan Niệm ra khỏi phòng làm việc thì cũng đã qua 12 giờ, khu làm việc không còn một bóng người. Thượng Chi Đào thấy anh đi ra ngoài, vội vàng xách ba lô đuổi theo anh, “Luke tan ca ạ?”
“Cả ngày hôm nay cô không có việc gì làm phải không?” Loan Niệm nói mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vẫn đi nhanh thoăn thoắt.
Thượng Chi Đào chạy chầm chậm theo anh cả quãng đường, vẫn cười nói: “Không phải ạ, có rất nhiều việc nhưng Tracy và Alex đã hỏi tiết mục của sếp mấy lần rồi.”
Hai người đi vào thang máy, vì phải đuổi theo anh nên Thượng Chi Đào phải chạy mấy bước, lúc này nhịp thở có chút gấp gáp.
“Cô nói là cô muốn ngủ với tôi, còn bảo là mặc dù mặt cô không xinh nhưng được cái dáng không tệ. Cô nói là bạn trai cũ của cô khen cô ‘giấu tài’, cô đề nghị tôi thử ngủ với cô một lần.”
Cửa thang máy mở ra, Loan Niệm bước ra ngoài, đi được hai bước anh lại vòng lại, duỗi tay ngăn giữa cánh cửa thang máy sắp sửa đóng lại, nhìn Thượng Chi Đào mặt đỏ như trái đào, “Không về à?”
Thượng Chi Đào chỉ ước gì có thể chui xuống đất. Lúc uống rượu vào hôm nọ, Diêu Bội luôn miệng nói với cô rằng thì là mà “Em rung động với ai thì tuyệt đối đừng có kìm nén, ai cũng là người trưởng thành rồi, chỉ cần không trái đạo đức luân thường, những cái khác không quan trọng. Nhân lúc còn trẻ thì trải nghiệm nhiều vào.” Mỗi lần Diêu Bội nói những lời này, Thượng Chi Đào đều nghĩ đến Loan Niệm.
Lúc này Loan Niệm cảm thấy vô cùng khoái chí, “chỉnh” một kẻ ngu ngốc như cô thì có gì là khó? Cái chuyện ngu xuẩn mà cô làm đã đủ khiến cô hối hận rồi Thượng Chi Đào ạ. Anh rũ mắt nhìn Thượng Chi Đào đỏ mặt ra khỏi thang máy, vậy là không kìm được phì cười.
Hai người mỗi người một ngả, anh lấy xe rồi lái ra ngoài, quả nhiên Thượng Chi Đào chưa gọi được xe. Anh đạp chân phanh, dừng lại trước mặt cô: “Lên xe.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Thượng Chi Đào vội vàng xua tay, Loan Niệm cũng chẳng nhiều lời với cô, phóng xe đi ngay. Thích lên thì lên không lên thì thôi, liên quan đếch gì đến mình. Nhìn bóng dáng Thượng Chi Đào càng ngày càng xa ở trong gương chiếu hậu, gió thu chợt nổi lên, trông cô bị gió thổi có phần tội nghiệp, thế là anh lại quay đầu xe lại, “Cô có lên không?”
“Có ạ.” Hôm nay cô mặc ít, không muốn hứng gió để cảm lạnh.
Thượng Chi Đào ngồi lên xe của Loan Niệm, cảm thấy hơi nhụt chí, cô muốn giải thích mấy câu cho mình: “Luke, là như thế này ạ... hôm đó tôi uống say... có lẽ đã nói mấy lời bừa bãi, sếp đừng để bụng.”
“Thế tóm lại tôi là đối tượng trong tưởng tượng tình dục của cô?” Loan Niệm quay sang nhìn Thượng Chi Đào, “Người cô nghĩ tới trong lúc tự an ủi là tôi hửm?” Anh sống ở nước ngoài nhiều năm như thế, đối với anh chủ đề cởi mở như thế này chẳng có gì là không thể nói được cả. Huống chi một người khờ khạo nhìn có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Thượng Chi Đào mà trong đầu lại chứa đầy suy nghĩ tà dâm, đúng là buồn cười.
“Tôi...”
“Cô cái gì? Hay là về nhà với tôi đi?” Loan Niệm tiếp tục trêu cô: “Dù sao tôi cũng chăn đơn gối chiếc một thời gian rồi, chúng ta đừng có nghiêm túc nữa, cô thấy thế nào?”
“Không cần ạ, không cần ạ.” Thượng Chi Đào xua tay, “Đừng để ‘anh em’ của sếp chịu thiệt.”
“Tôi giúp cô thực hiện mong ước, cô cảm ơn là được rồi, đừng khách sáo quá làm gì.”