Đầu bên kia điện thoại truyền ra giọng nữ thanh thoát êm tai: “Tôi được anh đối đãi đặc biệt đấy à?”
“Là vinh hạnh của tôi.” Loan Niệm vừa nói chuyện điện thoại với cô ta, vừa xem tài liệu, hoàn toàn không ngó ngàng đến Thượng Chi Đào đang đứng ở đó.
Thượng Chi Đào có chút lúng túng, lần trước là chia tay, lần này là hẹn hò. Chậc, đúng là nhà dột còn gặp mưa, anh ta vừa nói đổi người, mình lại đụng ngay phải họng súng của anh ta. Cô nghĩ bụng, mình vô tình nghe được quá nhiều bí mật của Loan Niệm, nếu còn tiếp tục như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không cho mình ở lại. Thế là cô duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh, chỉ ra cửa, ý muốn nói: Tôi ra ngoài nhé?
Loan Niệm nhìn cô một cách ẩn ý, không nói được cũng không nói không được, Thượng Chi Đào đành phải đứng đó nghe anh ta nói chuyện điện thoại. Ngón tay chết tiệt của anh ta lật xem tài liệu quá chậm, khiến Thượng Chi Đào cảm thấy một ngày dài như một năm. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn bên tòa văn phòng phía đối diện đã tắt một nửa, cô lại cúi xuống len lén nhìn đồng hồ, chuyến xe cuối cùng đã qua rồi, hôm nay sẽ được hưởng đãi ngộ gọi xe của công ty.
“Vậy thì chiều tối ngày mai tôi đến đón cô, tôi đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé.” Cuối cùng Loan Niệm cũng cúp điện thoại, bắt đầu tập trung xem tài liệu. Anh xem tài liệu, không nói chuyện, làm Thượng Chi Đào cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên điều gây khó chịu nhất không phải chuyện này, mà là người đàn ông tên Loan Niệm ở trước mặt cô, anh lần lữa không ký tên, cứ như lần đầu tiên nhìn thấy tài liệu này vậy. Cuối cùng anh cũng đọc đến chỗ ký tên ở trang cuối cùng, trong lòng Thượng Chi Đào có chút vui sướng, vậy mà lại nghe thấy Loan Niệm hỏi: “Tổng chi của dự án này là bao nhiêu?”
“Bảy trăm bốn mươi ngàn.”
“Chính xác đến hai chữ số thập phân sau dấu phẩy.”
Thượng Chi Đào ngây người, cô không biết hai chữ số thập phân sau dấu phẩy là bao nhiêu, cô chỉ giúp Lumi xin chữ ký của Loan Niệm, cô đã đọc qua tài liệu và số tiền trước khi vào đây nhưng cô không để ý hai chữ số thập phân sau dấu phẩy.
“Bảy trăm bốn mươi mốt nghìn ba trăm.” Loan Niệm ngồi xuống ghế: “Lần sau, trước khi tìm người khác để trao đổi công việc, đặc biệt là tôi, phải đảm bảo rằng cô đã xem kỹ các số liệu chi tiết, nếu không thì đổi người.”
Lần sau? Thế lần này không đổi người sao?
Thượng Chi Đào đột nhiên cảm thấy tính cách của người này thật sự quá kỳ lạ, ban nãy người gõ ra hai chữ đổi người trên phần mềm trò chuyện không phải anh ta sao? Có người nào sử dụng máy tính của anh ta ư?
Tâm tư của Thượng Chi Đào đều hiện hết trên mặt, Loan Niệm nhìn qua là có thể hiểu được. Ngu đến mức hết thuốc chữa, Trương Lĩnh và Tracy điên rồi sao? Do họ sợ công ty đi quá nhanh, nên mới nhận một gánh nặng như thế này?
Anh vung bút ký tên mình, đưa kẹp tài liệu cho Thượng Chi Đào.
Loan Niệm không hề thấy bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, cô là người có thể viết ra cái câu “Luke khuyên tôi đổi công việc khác” trong báo cáo phỏng vấn, còn chuyện gì mà cô không làm được?
“Tôi đã lưu số điện thoại của sếp từ nhật ký trò chuyện nội bộ, số điện thoại của tôi vẫn chưa nhập vào trong hệ thống, bây giờ tôi gọi điện cho sếp, phiền sếp lưu số tôi lại. Ngộ nhỡ có chuyện gấp tôi sẽ gọi điện cho sếp.” Thượng Chi Đào lấy hơi nói hết những lời này, sau đó lấy điện thoại gọi cho Loan Niệm. Cô nghĩ kỹ rồi, cô không phải sợ anh. Dù sao mới bắt đầu đã tệ như thế rồi, kết quả tệ nhất chẳng qua là anh sa thải cô. Sợ gì chứ! Cùng lắm thì làm lại từ đầu!
Cô gọi điện thoại cho Loan Niệm, sau đó chờ anh chế nhạo cô, nhưng anh rất kỳ lạ, thế mà lại cầm điện thoại lên hỏi cô: “Tên viết thế nào?”
“Thượng trong cao thượng, Chi trong chi hồ giả dã, Đào trong đào yêu*.”
*Là một bài trong “Kinh thi” nói đến việc con gái đi lấy chồng.
Loan Niệm lưu số điện thoại của Thượng Chi Đào, sau đó đặt điện thoại lên bàn, “Flora Shang, còn chuyện gì khác không?”
“Không ạ. Chúc sếp cuối tuần vui vẻ.”
Thượng Chi Đào cầm kẹp tài liệu bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Loan Niệm, quay về chỗ làm mới thở phào một hơi dài, tuần làm việc đầu tiên rốt cuộc cũng kết thúc rồi. Dường như rất khó, nhưng dường như cũng không khó. Thượng Chi Đào không thể diễn tả rõ cảm nhận của mình, cô ngồi tại chỗ im lặng làm việc thêm một lúc, sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp của mình rồi mới đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Cô rất cần một giấc ngủ, một tuần làm việc trong trạng thái hoảng loạn, chẳng đâu vào đâu, đến giây phút này cô mới cảm thấy mệt mỏi. Cô đứng trước cửa công ty để bắt taxi, đứng một lúc lâu vẫn không có xe nào trống. Có tên say rượu bên kia đường huýt sáo với cô, khiến cô chợt nhớ đến chuyện cười “Gái bán hoa, khách làng chơi và người làm quảng cáo” mà một đồng nghiệp kể trong ngày đầu tiên đi làm, cô lại cảm thấy hơi đáng sợ.
Loan Niệm lái xe ngang qua đó, nhìn thấy gã bợm nhậu bên đường đối diện và Thượng Chi Đào đang run cầm cập bên đường, trông như một kẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ. Anh thở dài đạp thắng xe, quay đầu xe đi đến trước mặt Thượng Chi Đào, ấn hạ cửa kính, hỏi cô: “Đi đâu?”
Thượng Chi Đào nhìn thấy Loan Niệm như thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng. Cô thà bị Loan Niệm chế giễu còn hơn là bị tên say rượu kia quấy rối, bèn mở cửa lên xe: “Tôi không gọi được xe, sếp có thể cho tôi quá giang đến đoạn đường sầm uất không ạ?”
Thượng Chi Đào thật sự muốn đánh anh một trận.
Trong cuộc đời hai mươi hai năm ngắn ngủi của cô, cô chưa từng gặp phải một người kỳ quái như này, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên xe của anh nên có chút nhụt chí.
Thượng Chi Đào nói tên khu dân cư ra, Loan Niệm từng nghe nói về khu vực đó, nơi đó được gọi là thị trấn đi lại* của Bắc Kinh. Đầu óc của cô ta không được nhanh nhạy, không tính toán đến thời gian lẫn chi phí, chẳng lẽ tiền lương không đủ cho cô ta thuê một chỗ gần công ty hơn sao?
*Tiếng Anh gọi là Comuter Town, chỉ khu vực chủ yếu là dân lao động sống hơn là thương mại và công nghiệp.
Ngu ngốc.
Loan Niệm lại nhận định về Thượng Chi Đào một lần nữa, anh nổ máy, đưa cô đến trước cửa khu dân cư, sau đó đạp ga phóng vụt đi mà chẳng nói thêm một câu thừa thãi.
Thậm chí Thượng Chi Đào còn không kịp cảm ơn.
Cô về phòng tắm rửa xong xuôi, rốt cuộc cũng được nằm trên giường, nhưng chẳng hề thấy buồn ngủ. Điện thoại cầm trong tay rất lâu, cảm thấy mình vẫn phải có chút phép lịch sự, thế là cô tìm số của Loan Niệm rồi gửi một tin nhắn cho anh: [Cảm ơn anh, Luke.]
Loan Niệm không trả lời lại, và tất nhiên là anh sẽ không trả lời lại.
Loan Niệm rất lười và không thích những buổi gặp mặt vô vị, không thích những màn xã giao vô dụng, dù anh có bố thí thì cũng chẳng mong người ta biết ơn.
Anh chính là một người như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!