Triệu Chân là ai chứ? Nàng cũng không phải là tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang ngồi trong hậu trạch, vì bị chàng cợt nhả nên vừa khóc vừa ầm ĩ, bỏ đi ngay từ đầu hoặc là kinh ngạc không nói nên lời. Nàng thản nhiên hưởng thụ nụ hôn của Trần Chiêu, nhưng trước giờ Trần Chiêu ở phương diện này vẫn luôn thiếu kinh nghiệm trầm trọng, có lẽ vì chàng là người nhã nhặn, khi hôn người khác cũng thong thả ung dung như vậy, đôi môi mềm mại của chàng khẽ đảo qua môi nàng, chút cuồng nhiệt cũng chẳng thấy đâu.
Triệu Chân không đáp lại, nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chờ tới khi chàng có thể có chút kích thích, khiến nàng không chịu đựng được. Cuối cùng, chàng cũng chỉ khẽ cắn môi nàng rồi nhả ra, đôi mắt đen nhánh còn hơi ánh nước cứ mãi nhìn nàng, còn mê người hơn cả nụ hôn của chàng.
Muỗi đốt một phát còn ngứa một lát, còn chàng hôn một cái mà nàng chẳng cảm nhận được gì, uổng phí bao nhiêu năm nàng tự mình dạy dỗ chàng. Ai ya, rất muốn dạy chàng một lần, nhưng lần này nàng không muốn chìm đắm trong nam sắc nữa.
(*) nam sắc: sắc đẹp của nam giới.
Trần Chiêu không biết những gì nàng đang suy nghĩ trong lòng, bây giờ chàng rất đắc ý, thần sắc cũng tốt hơn. Sống lại lần nữa, cuối cùng chàng cũng vô lễ với nàng trước, xem như cũng lấy lại mặt mũi đã mất năm xưa.
Triệu Chân thấy chàng đắc ý đến vậy, khinh thường "hừ" một tiếng.
Trần Chiêu nghe vậy nhướng mày. "Đây xem như là quà đáp lễ, xem ra nàng cũng không phải là không vui. Với bản lĩnh của nàng, nếu như nàng không vui, ta đây cũng không ép buộc được nàng."
Ôi, còn rất hiểu nàng.
Triệu Chân liếm môi, mỉm cười nói. "Đương nhiên là không phải ta không vui, công tử dâng một nụ hôn, suy cho cùng vẫn là ta chiếm tiện nghi của công tử. Nhưng chỉ lần này lôi, lần sau không được làm như vậy nữa." Nàng giơ tay lên xòe năm ngón tay ra, lắc lắc chiếc chìa khóa nằm trên tay mình. "Cô nam quả nữ ở chung phòng không hay cho lắm, ta sợ bản thân nổi lên thú tính, xin phép cáo lui trước. Còn đao này ngày mai ngươi tặng cho ta một cách quang minh chính đại đi." Dứt lời, nàng giơ một ngón tay đặt lên ngực chàng, cười tủm tỉm rồi đẩy chàng ra, nghênh ngang bước ra ngoài.
Trần Chiêu đứng hồi lâu vẫn không nhúc nhích, đắc ý mới rồi đã chẳng còn nữa, đột nhiên cười tự giễu: Triệu Chân ơi Triệu Chân à, thực sự không thay đổi chút nào.
Mệt cho chàng trước khi hôn nàng còn phải tính toán trong lòng, nghĩ tới chuyện hôn nàng xong sẽ giễu cợt nàng một phen mới có thể nở mày nở mặt, không ngờ khi chàng đang hôn nàng, trong lòng nàng vẫn tập trung tìm cách trộm chìa khóa của chàng. Là do bản thân chàng ngây thơ, còn muốn cạnh tranh thắng thua trong chuyện này, thực sự là càng lớn lại phải chú ý tới mắt hơn.
Triệu Chân nhanh nhẹn bước xuống lầu, xuống lầu hai, bước chân nàng dừng lại, sờ lên môi mình.
Thực ra cũng không phải là nàng không cảm nhận được gì, chàng chủ động được một lần vẫn còn khiến nàng cảm thấy rất mới lạ, chỉ là hy vọng lần sau chàng cô gắng hơn một chút, để nàng không kìm được lòng, vô địch cô đơn biết bao nhiêu.
Triệu Chân xuống lầu một, Triệu Vân Kha thấy nàng, vội vàng lại gần. "Trưởng tỷ! Tỷ đi đâu vậy? Sao ta vừa quay người đi tỷ đã biến mất rồi?"
Triệu Chân nhìn cháu trai, trong lòng thở dài. Dù nhận được sự giáo dục của phụ thân nàng nhưng kiến thức xử lý khi gặp chuyện của Vân Kha vẫn còn rất ít, tựa như một bông hoa trong nhà kính, làm người ngay thẳng nhưng suy nghĩ vẫn chưa sâu sắc, nên để nó ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.
"Ta lên lầu trên xem, thấy ngươi đang xem vui vẻ nên không gọi ngươi."
Không biết Thẩm Minh Châu đã quay về từ lúc nào, lúc này cũng tới đây, thấy nàng quay lại nhìn mình, trong lòng cậu có chút tự trách. "Cô cô...vừa rồi muội không sao chứ?"
Triệu Chân mỉm cười, nhưng ý cười kia chưa chạm tới đáy mắt. "Ta có thể xảy ra chuyện gì được, chỉ thấy mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm thôi."
Người đi cùng Thẩm Minh Châu là vị lão quản gia kia, lão quản gia nghe vậy, nói. "Vậy để lão nô tiễn các vị công tử và tiểu thư về phòng nghỉ ngơi."
Triệu Chân lễ phép nói. "Cảm ơn."
Tới khi bọn họ ra ngoài viện tử, Trần Chiêu cũng chưa ra khỏi lầu, Triệu Chân ngoái đầu nhìn lại, ánh đèn trên lầu ba dần dần tắt, nàng cứ nghĩ chàng muốn xuống lầu, khóe môi nàng cong lên. Lỡ như không biết khó mà lui thì...
Quản gia đưa Thẩm Minh Châu và Triệu Vân Kha tới cùng một gian ở trong viện, sau đó đưa Triệu Chân tới một gian viện khác, Triệu Chân ngăn cản, nói. "Không cần phiền toái, ta ở cùng hai người họ là được. Chúng ta là huynh muội, không có gì phải cấm kỵ, không cần thêm một gian viện tử nữa đâu."
Thiên Công sơn trang vốn là môn phái giang hồ, không có nhiều khuôn phép như vậy, quản gia cũng không ép nàng, phân phó nha hoàn dọn dẹp giúp bọn họ xong xuôi rồi đi.
Triệu Chân ngồi trên bàn đá trong sân uống Trà, Thẩm Minh Châu nhìn Triệu Vân Kha đang tò mò nhìn xung quanh, ngồi xuống chỗ đối diện Triệu Chân, nhỏ giọng nói. Cô cô, xin lỗi, ta đi mấy bước mới nhận ra là kế điệu hổ ly hơn, quay về đã không thấy muội đâu, hắn có làm khó muội không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Hậu Hồi Xuân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Hậu Hồi Xuân, truyện Đế Hậu Hồi Xuân , đọc truyện Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân chương mới