Trần Chiêu ngoan ngoãn nằm trên giường không phản kháng, nhắm mắt thở dốc, hàng mi dày khẽ run run theo hơi thở của chàng. Một lát sau, chàng đột nhiên nở nụ cười, cả cơ thể cũng run lên theo nụ cười của chàng, quần áo trượt xuống hai bên, lộ ra lồng ngực trắng như ngọc, còn cả hai điểm đỏ trước ngực...
Triệu Chân cảm thấy khó thở, suýt chút nữa đã không nhịn được, nàng nhìn sang nơi khác, khoanh tay ngồi bên giường, chọc chọc lên lưng chàng. "Nói đi, rốt cuộc là tại sao chàng lại cứ mãi dây dưa với ta?" Vừa nói nàng vừa nhìn đỉnh núi dựng lên của chàng, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, vội vàng đảo mắt nhìn về nơi khác.
Trần Chiêu mở mắt, đôi con ngươi đen láy vẫn còn phủ một tầng nước, chàng nhìn sau gáy nàng, cong môi đáp. "Nhớ nàng a." Không có thêm chữ "làm", đó là vì chàng rụt rè, nếu là nàng thì sẽ không khách khí như chàng đâu.
Đáp án này suýt chút nữa đã khiến Triệu Chân tức điên, từ trước tới nay đều là nàng trêu ghẹo người ta, còn chưa bao giờ bị người ta năm lần bảy lượt đùa giỡn như vậy. Nàng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đểu giả của chàng, chửi thề. "Chàng nghĩ ta ngốc sao, ta sẽ tin lời của chàng à? Tốt nhất chàng nên nhân lúc ta còn khách sáo thì khai thật với ta đi, giấu diếm như vậy còn là hảo hán cái mẹ gì?"
Chàng đâu có giấu diếm nàng, Trần Chiêu bất đắc dĩ thở dài. "Nàng đang sợ cái gì? Chỉ cần trong lòng nàng không để ý tới ta thì cần gì phải bận tâm tới chuyện ta ở đâu, ta làm gì?" Nàng cứ cách chàng ngàn dặm thế kia, không phải sợ chàng thì là lẽ gì?
Triệu Chân nghe rồi sửng sốt một phen, đúng vậy, rốt cuộc nàng sợ cái gì? Tại sao Trần Chiêu dây dưa với nàng như vậy nàng lại phải tránh chàng?
Triệu Chân đột nhiên thấy bực dọc, nói. "Ai bảo ta sợ? Chỉ là ta thấy phiền khi gặp chàng thôi!" Nói rồi lại đổi chủ đề câu chuyện. "Rốt cuộc chàng làm thế nào mà thuyết phục được Doãn Hành, để nó cho chàng đi theo bên cạnh?"
"Với năng lực của ta mà còn phải thuyết phục nó hay sao?" Trần Chiêu nói rồi lại bổ sung thêm. "Nhưng Doãn Hành đã biết nàng là người của ta rồi, ta nói với nó ta và nàng là thanh mai trúc mã. Bởi vì nàng một bước bay lên trở thành phượng hoàng nên bội tình bạc nghĩa, còn ta thủy chung một lòng, theo đuổi nàng tới tận đây, thăng quan tiến chức cũng chỉ để tìm một thân phận hợp với nàng, có phải rất cảm động hay không?"
Triệu Chân nghe xong suýt chút nữa tức xì khói đầu. "Cái gì mà ta là người của chàng? Chàng đúng là đồ vô liêm sỉ, uổng cho chàng cả đời này làm hoàng đế, thế mà giờ "quân vô hí ngôn"." Còn dám bôi nhọ hình tượng hiển hách của nàng trước mặt cháu trai! Bội tình bạc nghĩa? Chàng quả thật dám nói như vậy!
(*) Quân vô hí ngôn: Làm bậc quân vương không thể nói đùa.
Trần Chiêu ngồi dậy, cười với nàng. "Bây giờ ta đã không còn là hoàng đế nữa rồi, chỉ là một người bình thường mà thôi, nàng cũng không còn là hoàng hậu nữa, chỉ là một Triệu Cẩn. Bây giờ ta không phải ta, nàng không phải nàng, giữa chúng ta không cần lợi dụng lẫn nhau, cũng không cần áp chế nhau, tại sao không thể vứt bỏ hiềm khích trước kia để bắt đầu lại?"
Chàng nói như vậy, cũng từng nghĩ như vậy. Khi còn bé chàng sống lay lắt, thời thiếu niên phải ăn nhờ ở đậu, khi lớn tuổi lại phải sống vì thiên hạ, chưa có ai hỏi chàng rằng chàng mong muốn điều gì? Ngồi ở vị trí cao lại có quá nhiều chuyện chàng không thể làm, năm tháng về già, lao lực trọn đời cuối cùng đổi lấy một mình đơn côi, ngay cả thê tử và nhi tử cũng không một lòng với chàng. Quay đầu nhìn lại, thì ra có nhiều chuyện thật sự không quan trọng tới vậy.
Vứt bỏ hiềm khích trước kia? Tình trạng bây giờ của Triệu gia nàng không phải là do chàng ban tặng hay sao, bảo nàng vứt bỏ hiềm khích trước kia? Đây còn chẳng phải là chuyện cười!
Nàng bật cười. "Chàng là ai, ta là ai, chúng ta đều hiểu, bắt đầu lại chẳng phải là chuyện viễn vông hay sao? Bây giờ người đang ngồi trên vị trí đế vương là con trai của ta, sao ta có thể không quan tâm tới? Chàng và ta đều biết bây giờ chuyện quân sự lẫn chính trị của nước Trần ngoài mạnh trong yếu, cứ phí thời gian như vậy sẽ gây nên hậu quả gì!"
Trần Chiêu thu lại vẻ mặt, nhìn nàng. "Nàng nói tựa như Kình Nhi không phải là con trai ta vậy. Chuyện triều chính đã có Thừa tướng, quân sự chính trị cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, ta dự định trà trộn vào trong quân thì có gì mà không được?"
Triệu Chân nghe vậy nheo mắt lại, xem đi! Nàng đã bảo chàng có âm mưu rồi mà!
"Rốt cuộc chàng cũng nói thật rồi!"
Trần Chiêu nở nụ cười bất đắc dĩ, quan hệ của chàng và nàng đã tới mức chàng nói dối nàng mới tin.
"Một nam nhân bằng lòng để nữ nhân cưỡi trên người, không phải là hắn không thể phản kháng..." Chàng ngừng lại, đôi tay bị trói bởi đai lưng nay đã được tự do, xòe ra trước mặt Triệu Chân, chàng nhìn nàng vừa chăm chú lại sâu xa. "Mà là cam tâm tình nguyện."
Triệu Chân nhìn chàng tự mở trói cũng cảm thấy sửng sốt, chàng cởi từ khi nào? Nàng hoàn toàn không nhận ra! Đối mặt với đôi mắt chăm chú kia, Triệu Chân có chút thất thần.
Trần Chiêu ghé sát vào người nàng, đôi môi đỏ mọng bị nàng gặm cắn nay lại khẽ chạm lên môi nàng, bàn tay thon dài nắm lấy tay nàng luốn vào trong y phục của chàng, đặt chỗ yếu ớt nhất của chàng vào lòng bàn tay nàng, tay còn lại ôm lấy ao nàng, để nàng đè xuống, giam giữ lấy chàng.
Chàng nửa dịu dàng nửa hờn giận nói với nàng. "Nàng thà tin nghĩa đệ, tin phó tướng của nàng, thậm chí tin tưởng người không liên quan nhưng lại chưa bao giờ tin ta. Ta là nam nhân nửa đời của nàng nhưng chưa bao giờ tổn thương nàng, làm hại nàng, dù nàng có tin hay không, ta đoạt binh quyền trong tay nàng là đang bảo vệ nàng, từ xưa tới nay hậu cung không được nắm quyền, nhưng ta lại để nàng cầm quân, nếu thế lực của nàng không suy yếu, nàng cũng biết quần thần sẽ nhìn nàng với ánh mắt như thế nào mà."
Triệu Chân cảm giác mình là một người không hợp bàn chuyện ở trên giường. Bây giờ trong đầu nàng rối rắm không thôi, nàng cũng không hiểu tại sao mình và Trần Chiêu lại đi tới bước này...
Trần Chiêu thấy nàng im lặng không nói, chàng lại tiếp tục nói. "Ngày ấy ở trên tế đàn, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ chết, khoảnh khắc khi sét đánh xuống, tiếc nuối duy nhất của ta là qua đời rồi mà ta và nàng vẫn cứ mãi oán hận nhau như vậy. Ta cứ nghĩ rằng thời gian của chúng ta vẫn còn dài, sau khi ta nhường ngôi, chúng ta còn nhiều thời gian hồi tưởng, cùng nhau hưởng tuổi già, lại không ngờ trên đời này có nhiều chuyện không tưởng tượng được, sống lại từ tuyệt vọng, ta muốn cởi rất nhiều nút thắt, còn nàng thì sao? Nàng thật sự oán trách ta đến vậy sao?"
Oán trách chàng sao? Sao lại không oán trách cho được. Nếu không gả cho chàng, có lẽ nàng vẫn còn là một nữ tướng quân tự do, không cần ngồi cẩn thận trang nghiêm trên hậu vị, có lẽ sẽ có một phu quân bình thường, không có nhiều bản lĩnh nhưng phu thê nàng hòa thuận, nàng không cần lo lắng người bên gối có bao nhiêu thật lòng với nàng, đang tính toán nàng chuyện gì, cứ yên ổn sống hết cả quãng đời còn lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Hậu Hồi Xuân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Hậu Hồi Xuân, truyện Đế Hậu Hồi Xuân , đọc truyện Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân chương mới