Tuy bây giờ Triệu Chân và Thẩm Kiệt có quan hệ thúc cháu, nhưng uống rượu trong phòng Triệu Chân cũng không hợp lẽ, hắn phân phó người hầu dọn dẹp đình trong tiểu hoa viên một lượt, sau đó mời Triệu Chân tới uống rượu, thuộc hạ phụng mệnh canh giữ ngoài viện, không cho phép ai bước vào.
Bên ngoài đình, bên này là một hồ nước cạn, bên kia là cây cối tươi tốt, cơn gió mát thổi qua mang theo hương thơm cỏ cây, dễ chịu biết bao.
Triệu Chân nhìn đủ loại rượu và đồ nhắm bày trên bàn, trong lòng nàng thỏa mãn. Trái chọn phải nhấc, mở một vò rượu ra. "Không ngờ đệ chỉ hồi kinh ít lâu mà đã biết rượu ngon trong kinh rõ như lòng bàn tay, ngay cả Thập Cương Hương của Tô Xuân Các cũng có ở đây."
Thẩm Kiệt thấy nàng muốn rót rượu, đứng dậy cầm vò rượu mà nàng mới mở lên rót một bát đầy cho nàng. Từ trước tới nay bọn họ vẫn luôn dùng bát uống rượu, Triệu Chân cũng thấy bình thường, thuận tay cầm lấy.
Thẩm Kiệt vừa cười vừa ngồi xuống. "Trưởng tỷ đừng trêu ta, ta cũng có chút sở thích ấy mà thôi. Sớm biết hôm nay uống rượu cùng tỷ, ta đã tìm thêm vài vò rượu ngon rồi."
"Ta trêu ngươi khi nào? Nam nhân mà không uống chút rượu sao làm nam nhân được?" Triệu Chân bưng chén lên uống một ngụm lớn, dường như tất cả phiền muộn tích tụ trong lòng nàng cũng trôi xuống theo rượu, nàng hả hê nói. "Tuyệt! Từ sau khi ta vào cung, đã lâu rồi chưa được uống như vậy. Đệ không biết đâu, ly rượu trong cung rất tinh xảo, uống một ngụm không đủ giải khát, còn phải nghe lời ma ma uống ít đi, một ngụm không đủ nhét kẽ răng còn bảo uống ít cái rắm?"
Thẩm Kiệt bật cười nhìn dáng vẻ sinh động của nàng, lại rót thêm cho nàng. "Hôm nay trưởng tỷ cứ uống thoải mái, bù lại mấy chục năm nay không được uống rượu!"
Triệu Chân nhón đậu phộng bỏ vào trong miệng, nói. "Đó là điều đương nhiên, bây giờ hai tỷ đệ chúng ta đã được đoàn tụ, sau này nhất định phải uống rượu cùng nhau. Mấy chục năm nay ta ở trong cung ngột ngạt muốn chết, không có ai uống rượu cùng ta, thỉnh thoảng uống một lần mà cũng chỉ được uống một ngụm nhỏ, Mẹ kiếp, đây không phải là cuộc sống nữa rồi." Nói rồi lại ném đậu phộng vào người Thẩm Kiệt, trách mắng. "Còn cả thằng nhóc khốn không có lương tâm như đệ nữa! Vào kinh báo cáo còn không tới hậu cung thăm ta một lần, nếu như đệ tới thăm ta, ta còn có cớ để uống rượu."
Thẩm Kiệt nghe vậy cụp mắt xuống, nhiều năm như vậy sao hắn lại không muốn tới thăm Triệu Chân cho được. Mỗi năm hồi kinh báo cáo công việc là thời điểm hắn cách nàng gần nhất, nhưng chỉ có thể nhìn qua tường cung không thể gặp, nỗi khổ và sự dằn vặt trong lòng hắn sao nàng có thể hiểu được? Chỉ trách khi ấy hắn vẫn còn trẻ, không che giấu được niềm yêu thích đối với Triệu Chân nên bị Trần Chiêu khi ấy chưa xưng đế phát hiện ra, nắm thóp. Sau này Trần Chiêu đăng cơ, bí mật hạ lệnh cho hắn, chỉ cần Triệu Chân còn sống thì hắn không được hồi kinh, mỗi lần tiến cung báo cáo công việc cũng không được gặp Triệu Chân.
Là bậc đế vương, Trần Chiêu hoàn toàn có thể giáng tội cho hắn, giết chết hắn, nhưng Trần Chiêu biết sự quan trọng của hắn đối với Triệu gia, đối với Triệu Chân, Triệu Chân xem hắn như đệ đệ, sau khi Triệu Sâm chết, nàng lại càng thương yêu hắn hơn. Trần Chiêu giết hắn sẽ ảnh hướng tới tình nghĩa phu thê của hai người, vậy nên Trần Chiêu giữ lại mạng của hắn. Trần Chiêu cũng biết hắn vì yêu nàng nên càng cống hiến nhiều hơn, rồi lại vì thân phận nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn Triệu Chân. Sát nhân không chặt đầu mà lại giết chết trái tim hắn.
Thẩm Kiệt căm hận Trần Chiêu vô cùng, Triệu Chân là ký ức quý giá nhất thời thiếu niên của hắn. Đối với hắn, nàng như tỷ, như mẫu thân, hắn là người không cha không mẹ, nàng còn đối xử tốt với hắn hơn đệ đệ ruột Triệu Sâm của nàng, nàng dạy hắn tất cả mọi thứ, đã sớm in hằn vào xương tủy, không phải mấy năm đã có thể quên, Trần Chiêu sx không bao giờ hiểu được. Nếu Trần Chiêu không cưới Triệu Chân từ khi hắn còn nhỏ, vậy hắn mới là người hợp với Triệu Chân nhất!
Thẩm Kiệt hít sâu một hơi, kìm nén sự căm hận, chuyển chủ đề câu chuyện. "Vẫn còn nhớ người dạy đệ uống rượu cũng là tỷ, tỷ đổi nước trong bát của ta thành rượu, cay tới nỗi làm ta chảy nước mắt, tỷ còn đứng bên cạnh cười nhạo ta."
Nhắc tới chuyện cũ khiến Triệu Chân không khỏi bật cười, liếc hắn một cái. "Xem đứa trẻ như đệ này, sao vẫn còn thù dai như vậy? Lúc ấy đệ mới mười hai, mười ba tuổi, lúc bằng tuổi đệ ta đã ôm vò rượu uống rồi! Nếu ta không dạy đệ sao đệ có thể biết được sự tuyệt vời của rượu?" Nàng vẫn còn nhớ khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương khi Thẩm Kiệt còn nhỏ, lần đầu tiên uống rượu cay tới mức chảy nước mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt đáng thương, khiến tim nàng như muốn tan chảy.
Triệu Chân chống cằm nhìn hắn, Thẩm Kiệt bây giờ đã lớn như vậy, giữa hai hàng lông mày in hằn dấu vết của tháng năm, thời gian thật sự trôi quá nhanh.
Thẩm Kiệt thấy nàng nhìn hắn chăm chú như vậy, vội dùng nụ cười che đi khuôn mặt nóng bừng. "Trưởng tỷ nhìn đệ làm gì?"
Triệu Chân không nhìn hắn nữa, lại uống một ngụm rượu rồi trả lời. "Vẫn còn nhớ khi đệ còn bé, đáng yêu khiến người ta thích không thôi, ta thích bóp mặt của đệ nhất, bắt nạt đệ, đứa trẻ như đệ từ trước tới đều mạnh mẽ, bắt nạt cũng không khóc, lần duy nhất đệ khóc là vì rượu cay, cũng không biết giả vờ đáng thương như Sâm Nhi."
Hồi ức vẫn luôn tốt đẹp như vậy, nhớ lại đã bao năm trôi qua, trong lòng Thẩm Kiệt cũng dễ chịu, giả bộ có chút uất ức, hoàn toàn không cảm nhận được bản thân đã bốn mươi tuổi. "Chẳng lẽ trưởng tỷ cảm thấy ta bây giờ không được người khác yêu thích nữa sao?"
Triệu Chân chớp mắt nhìn hắn. "Sao có thể như vậy? Đệ do chính tay ta dạy dỗ, ai dám nói đệ không được người ta yêu thích, trưởng tỷ sẽ đánh con mẹ người đó!"
Thẩm Kiệt bị nàng chọc cười, lại rót đầy rượu vào bát hai người, hắn giơ chén lên nói. "Cạn một bát vì những lời trưởng tỷ vừa nói."
Triệu Chân sao có thể thua hắn được, nàng cũng bưng bát lên "Cạn" một tiếng rồi uống ừng ực, vị cay nơi cổ họng lan xuống dạ dày, vừa xót lại vừa thoải mái, quả nhiên là rượu giải ngàn sầu.
Hai người vừa uống rượu vừa ôn chuyện cũ, kể tới chuyện vui sẽ uống một chén, đã lâu Triệu Chân không uống nhiều như vậy, thoáng cái đã say mất, trong đầu rối rắm, ngồi trên ghế đá đưa qua đưa lại.
Thẩm Kiệt ngồi xuống bên cạnh nàng, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của nàng. "Trưởng tỷ say rồi sao?" Hương thơm xông vào mũi khiến hắn đỡ lên rồi không muốn buông ra.
Triệu Chân xua tay. "Sao có thể? Ta vẫn còn uống được một vò nữa." Nói rồi lảo đảo đứng lên lấy rượu, vừa đi một bước đã muốn đổ.
Thẩm Kiệt vội vàng ôm eo nàng để nàng đứng vững, dụ dỗ. "Trưởng tỷ, tỷ nhìn xem trăng đêm nay thật đẹp, chúng ta ra ngoài đình ngắm trăng một lát, tỉnh rượu rồi lại quay về đây tiếp tục uống, có được không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Hậu Hồi Xuân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Hậu Hồi Xuân, truyện Đế Hậu Hồi Xuân , đọc truyện Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân chương mới