Trần Kình ngồi đầu thấy thiếu niên đứng ra, cười nói. "Hóa ra là Khải Uy, Khải Uy hồi kinh đã lâu vậy rồi mà trẫm còn chưa thấy được bản lĩnh của Khải Uy, nhân dịp hôm nay vậy hãy so tài cùng Cẩn Nhi nào!"
Trần Khải Uy cũng đã 16, 17 tuổi, tuổi tác cũng xấp xỉ với Triệu Chân bây giờ, cha của cậu ta là Thế tử Dự Ninh Vương - cháu họ Trần Chiêu. Trần Khải Uy cũng xem như là cháu chắt của Triệu Chân và Trần Chiêu.
Từ trước tới nay Trần gia lấy văn trị quốc, hiếm có người võ nghệ cao cường, còn Dự Ninh Vương lại là một trường hợp đặc biệt. Dự Ninh Vương là anh họ Trần Chiêu, là người học võ rất giỏi, năm ấy khi cùng Triệu gia chống giặc ngoài, công phu cũng không phải hạng tầm thường, chỉ là sau này một lỗ tai của Dự Ninh Vương bị thương, cắt đi hết nên không nghe được gì, bởi vậy mà không còn lập được nhiều chiến công. Sau này ở biên cương Phương Bắc có quân phản loạn, ông ta đưa con trai tới để bình định mới xem như là lập được công lao, yên ổn ở lại biên cương phía Bắc, cũng không biết cháu trai ông ta thì thế nào.
Hai người tới đây chúc mừng nên không mang theo vũ khí, cũng may Minh Hạ Hầu là võ tướng, trong phủ có rất nhiều vũ khí. Hai người mỗi người chọn một vũ khí hợp ý rồi đứng ở giữa trung tâm.
Triệu Chân chọn thanh đao nặng nhất, còn dài hơn cả người nàng, cũng không được thuận tay cho lắm, nhưng nếu đao quá nhẹ thì sẽ dễ bị tuột tay, vậy nên phải dùng thanh đao này. Hơn nữa. con trai và con gái đều đang ở đây, nếu nàng còn dùng chiêu thức giống trước đây thì sẽ bị lộ ngay, vừa hay lại chọn được đao này.
Giống như để phối hợp với nàng, Trần Khải Uy cũng chọn một thanh đại đạo, tướng mạo của nam nhân Trần gia ai cũng xuất sắc, khuôn mặt Trần Khải Uy tuấn tú nhã nhặn, cầm chuôi dao này thật sự không hợp chút nào, nhưng cũng khiến Triệu Chân phải ngạc nhiên. Xem ra cháu trai Dự Ninh Vương cũng không phải loại tầm thường, tùy gầy nhưng sức lực lại mạnh.
Nàng nói. "Xin chỉ giáo."
Trần Khải Uy khách sáo nói. "Không dám, mời." Dứt lời, bày xong tư thế.
Hai người giơ đao lên, tiếng leng keng vừa vang, Triệu Chân mới phát hiện thiếu niên nho nhã trước mặt mình cũng không khách sáo với nàng cho lắm, chiêu thức của cậu ta vừa nhanh vừa dồn dập, dùng quá nhiều mánh khóe, giống như muốn thể hiện hết mình.
Thanh niên Trần Khải Uy này quả thật có chút tài năng, nhưng lại quá ham công trước mặt nên sơ hở trăm bề. Triệu Chân cũng không muốn tốc chiến tốc thắng, làm mất mặt Dự Ninh Vương, giả vờ bị cậu ta đánh bại buộc phải lui về sau.
Trần Khải Uy thấy vậy có chút đắc thắng, cong mắt cười, lúc này Triệu Chân mới nhận ra dưới mắt trái của cậu ta có một nốt ruồi lệ rất đẹp, khiến người thiếu niên này lại thêm tuấn tú vài phần, là một thiếu niên đẹp, nhưng lại kém thông minh...
Dù sao Triệu Chân cũng là người ưa sĩ diện, không muốn giữ mặt mũi cho Dự Ninh Vương mà tự làm mình mất mặt, nàng đợi thời cơ rồi bắt đầu phản công, nhắm vào kẽ hở của Trần Khải Uy để đánh, định dùng hơn mười chiêu để kết thúc cuộc thi này.
Trần Khải Uy đang còn tự đắc nên không để ý, đột nhiên bị nàng phản công lại, trở tay không kịp, chưa đánh được hai chiêu đao đã tuột khỏi tay, bị đao Triệu Chân kề cổ, gương mặt hiện lên vẻ run sợ.
Không ngờ cậu ta lại vô dụng đến thế, Triệu Chân vừa thắng cũng hơi ngạc nhiên, nhìn thiếu niên trước mặt mình, luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở đâu, thu đao nói. "Đa tạ."
Thiếu niên bị thua, lát sau gương mặt mới hiện vẻ khuất phục, nhưng điều chỉnh lại bản thân một phen rồi nhanh chóng nở nụ cười, chắp tay nói với Triệu Chân. "Quả nhiên Triệu tiểu thư là người lợi hại, Khải Uy bái phục!"
Triệu Chân nhìn thiếu niên, không cảm thấy ghét, còn giữ mặt mũi cho cậu ta. "Nhờ có công tử nhường nên tiểu nữ mới có thể thắng."
Ai ngờ Trần Khải Uy lại thành thật nói. "Không đúng, ta đã dùng hết sức để đối phó rồi, là tài năng của ta không bằng người nên mới thua dưới tay tiểu thư, tiểu thư thắng là hoàn toàn xứng đáng!"
Hai người nhường lẫn nhau, Trần Kình ngồi đầu vỗ tay nói. "Hai người các ngươi không thua gì nhau cả, trẫm thấy tương lai hai ngươi đều có thể trở thành trụ cột của nước nhà."
Người có mắt đều biết phụ họa theo đế vương, dù Trần Khải Uy có thua cũng không ai dám bàn luận về vị hoàng thân quốc thích này, chỉ cảm thán rằng cháu trai Dự Ninh Vương không kế thừa được tài năng của ông.
Triệu Chân và Trần Khải Uy tạ ân rồi ngồi về vị trí của mình.
Phó Ngưng Huyên ôm con chó Bạch Bạch không biết từ bao giờ, ghé lại gần Triệu Chân, nói. "Vẫn là dì nhỏ lợi hại! Người của phủ Dự Ninh Vương hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi!" Xem ra nàng ta không thích người ở phủ Dự Ninh Vương.
Tuy người vừa mới so chiêu với Trần Khải Uy chính là nàng nhưng Triệu Chân vẫn chưa thể kết luận về người này nên không nói gì, sau khi ngồi xuống đưa mắt nhìn Trần Khải Uy ở phía đối diện, Trần Khải Uy vừa ngồi xuống, thấy nàng nhìn cậu ta, cậu ta bưng ly rượu trên bàn kính nàng từ xa, uống một hơi cạn sạch rồi nở nụ cười hiền hòa.
Triệu Chân cũng bưng ly rượu lên kính một ly, cũng không để ý tới cậu ta nữa.
Sau khi yến tiệc xong xuôi, Triệu Chân muốn đi thay bộ đồ của cháu gái mà nàng đang mặc trên người, hôm nay nàng chưa thấy Trần Chiêu xuất hiện lần nào, chàng ở chỗ của con gái lâu vậy rồi, cũng gặp con trai rồi mà còn sợ bị bại lộ sao?
Triệu Chân thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng, nha hoàn bên ngoài không biết đã đi đâu mất rồi, nàng nhìn xung quanh, đột nhiên thấy phía cuối hành lang có một người đứng ở đó, mặc áo choàng màu vàng, là con trai Trần Kình của nàng.
Thằng bé này không hồi cung sao? Đứng trong nội viện làm gì?
Trần Kình nghe tiếng nàng ra ngoài, đứng từ xa quay đầu lại mỉm cười với nàng, hành lang được thắp đèn sáng rực, chiếu rõ khuôn mặt của bậc đế vương tráng niên chính trực, mặc chiếc áo khoác trang trọng, chỉ thoáng cười đã toát lên nét riêng của bậc hoàng đế.
Trước kia Triệu Chân không thấy con trai đẹp chỗ nào, bây giờ bên cạnh nó không còn Trần Chiêu để nàng so sánh nên mới nhận ra con trai mình cũng rất tuấn tú, hơn nữa bây giờ gầy hơn trước kia nên đường nét trên khuôn mặt cũng nổi hơn, không hổ là con trai của nàng.
Triệu Chân cười bước tới, hành lễ. "Bệ hạ!"
Trần Kình đỡ nàng đứng dậy, cười nói. "Ở đây không có ai, em họ không cần đa lễ như vậy, những quy củ này cứ miễn hết đi."
Đúng vậy, ở đây không có ai mà con trai nàng lại đứng đây, chẳng lẽ là đang chờ nàng? Nó đợi nàng làm gì?
Triệu Chân thăm dò hỏi. "Bệ hạ đang chờ ta sao?"
Trần Kình gật đầu cười, bước lại gần nàng vài bước. "Đương nhiên là đang chờ ngươi, hôm trước ngươi vào cung trẫm có nghe nói hoàng hậu tặng cho ngươi một đôi bảo đao, mà trẫm làm anh họ lại chưa tặng quà gặp mặt cho ngươi, bây giờ tới để bù đây."
Triệu Chân ngạc nhiên, con trai để ý tới những chuyện này từ khi nào vậy? Là vì cô "em họ" như nàng giống mẫu hậu của nó? Nó còn cố ý đợi nàng vì những chuyện nhỏ nhặt thế này?
Nàng làm ra vẻ được yêu thương mà sợ hãi. "Thần nữ có tài đức gì mà lại được bệ hạ xem trọng như vậy."
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Hậu Hồi Xuân tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Hậu Hồi Xuân, truyện Đế Hậu Hồi Xuân , đọc truyện Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân full , Đế Hậu Hồi Xuân chương mới