Edit: Gấu Bông
Beta: Gấu Gầy
Chương 10
Đế đô phát sinh một sự việc lớn, khai màn cho cuộc hỗn chiến sóng gió trên triều đình Gia Ninh năm mười bảy.
Nói một cách bình thường dễ hiểu, chuyện này đủ lớn để giải cứu Nhậm An Lạc - người đang sống dưới ánh mắt 'nóng như lửa sâu như biển' của bách tính kinh thành.
Hai ngày trước, khi kì thi Hương đã diễn ra hoàn tất, vào đêm khuya, mấy tên sĩ tử vì tranh giành hoa khôi Lâm Lang đẹp nhất Linh Sương Các mà phát sinh tranh chấp, trong lúc đánh nhau, một gã thư sinh rơi từ lầu hai xuống, chết ngay tại chỗ, lính canh nghe tin liền đến áp giải đám nho sinh tụ tập gây rối về Đại Lý Tự thẩm vấn.
Bởi vì chuyện này ngay dưới chân Thiên tử, hơn nữa hầu hết người liên can đều là các sĩ tử tham gia khoa khảo, lại thêm Đại Lý Tự khanh Bùi Triêm đúng lúc đi dự yến tiệc của nhà Hộ Bộ Tả thị lang Tiền Quảng Tiến, nên chỉ có Đại Lý Tự Thiếu khanh Hoàng Phổ suốt đêm xử lý thẩm vấn. Vậy mà nào ngờ, vào lúc gần đến giờ cấm, Hoàng Phổ đêm khuya lại vào cung xin diện kiến Thánh nhan, đây là việc mà Gia Ninh Đế trị vì thiên hạ trong mười sáu năm qua, cực kì hiếm thấy.
Thượng Thư Các nửa đêm sáng đèn, khi các triều thần nhận được tin tức, đều vắt óc suy nghĩ nhưng cũng không thể đoán ra tại sao một Đại Lý Tự Thiếu Khanh nho nhỏ lại dám kinh động thánh giá chỉ vì chuyện tranh cãi của đám thư sinh quèn.
Chẳng lẽ Nhậm An Lạc đến từ phương xa đó không những náo loạn mặt nước an tĩnh của kinh thành, mà còn mang theo cái không khí thổ phỉ chẳng biết sống chết vào Đại Lý Tự?
Ngày thứ hai thượng triều, khi Gia Ninh Đế giận tím mặt đem tấu chương mà Hoàng Phổ trình lên quăng vào đỉnh đầu của người trông coi khoa thi – Lễ Bộ Thượng thư, chúng triều thần mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Đại Lý Tự suốt đêm thẩm vấn án đánh nhau, ai ngờ Ngỗ tác* phát hiện trong nếp gấp tay áo thư sinh đã chết có một tờ giấy chép đầy đáp án của đề thi năm nay, chắc là thí sinh thi xong liền đi thanh lâu mua vui, đã quên tiêu huỷ đi chứng cứ làm rối loạn kỷ cương này. Ngỗ tác hoang mang trình lên cho Hoàng Phổ, Hoàng Phổ ra lệnh lục soát các sĩ tử một lần nữa, trên người ba thí sinh khác cũng lôi ra được tờ đáp án như vậy, trong đó có một người là nhi tử của Hộ Bộ Hữu thị lang, lúc này Hoàng Phổ thấy sự tình nghiêm trọng, một bên cho mời Bùi Triệm, một bên suốt đêm vào cung bẩm báo.
Việc này vừa nói ra, cả triều náo loạn, khoa cử ba năm một lần, là nguồn đề cử hiền tài cho Đại Tĩnh, khoa khảo không nghiêm không những náo loạn quan trường, mà còn bị sĩ tử cả nước chỉ trích, Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, chưa bao giờ xảy ra chuyện xấu kiểu này.
Gia Ninh Đế thượng triều vô cùng phẫn nộ, lệnh Đại Lý Tự khanh Bùi Triêm trong ba ngày phải phá được án, phong ấn lại bài thi, bãi chức Hộ Bộ Hữu thị lang Ngô Viên, cấm túc hai vị Nội Các đại học sĩ trong phủ.
Khoa cử ba năm một lần, tụ tập các sĩ tử trong toàn thiên hạ, thanh lưu bần hàn hay tôn quý thế gia đều có. Một đạo thánh chỉ của Gia Ninh Đế, đã đẩy cả Đại Lý Tự lên đầu sóng ngọn gió dưới con mắt của cả triều thần.
Chính ngọ ngày thứ hai, Nhậm An Lạc được cung cung kính kính thỉnh đến nội đường của Đại Lý Tự, Đại Lý Tự khanh Bùi Triêm ngày thường trên mặt sáng lạng quan uy, giờ khắc này như một con thoi cứ đi tới đi lui, ngược lại người tố giác việc này - Đại Lý Tự Thiếu khanh Hoàng Phổ ngồi ở một bên lại bình tĩnh hơn.
Nhìn thấy Nhậm An Lạc tới, Bùi Triêm cũng lười nhìn nàng, chỉ tuỳ ý phất tay bảo nàng tìm chỗ ngồi xuống.
"Du An, ngươi muốn ta nói ngươi như thế nào đây, việc này náo động lớn tới như vậy, làm sao thu dọn tàn cuộc đây?"
Hiển nhiên những lời này Bùi Triêm đã lầm bầm cả buổi sáng rồi, hắn nhíu chặt mày, sắc mặt không vui.
Hoàng Phổ ho một tiếng, nhìn Nhậm An Lạc ngồi bên cạnh, khuôn mặt cương cứng hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói với Bùi Triêm: "Đại nhân, gian lận trong khoa cử là sự việc hệ trọng, căn bản giấu không được, nếu không bẩm lên hoàng thượng, chỉ sợ trên dưới Đại Lý Tự của chúng ta đều bị liên luỵ."
Bùi Triêm mở miệng, nhưng á khẩu không trả lời được, hắn biết Hoàng Phổ nói không sai, nhưng mà... tại sao cái chuyện thối tha này lại bị đá lên đầu mình chứ, hắn đến bây giờ còn chưa hiểu, chỉ là đi một bữa yến tiệc, thế mà trong một đêm lại biến thành pháo hôi lớn nhất của Đại Tĩnh từ trước tới giờ.
Có quyền tra việc gian lận thi cử, nghe thì hay ho, nhưng nói trắng ra còn không phải tự lo tìm đường sống trong khe hở ngón tay của các đại thần quyền thế Đại Tĩnh sao?
"Tra, làm sao tra đây? công tử Ôn Sóc, trưởng tử nhà Tả tướng, tiểu công tử phủ Trung Nghĩa Hầu, còn có Tề Nam Hầu gia,... đều là thí sinh, trên dưới triều đình có phe phái nào đứng ngoài khoa thi lần này đâu, lẽ nào ngươi kêu bản quan đem bọn họ từng người một nhốt vào Đại Lý Tự thẩm vấn?"
Chưa nói liên luỵ tới ai, đường làm quan của hắn cũng coi như xong, cho nên thánh chỉ của Gia Ninh Đế ban xuống từ hôm qua, nhưng đến hôm nay hắn chỉ mới dạo qua hiện trường, còn chưa nghiêm khắc thẩm vấn những thí sinh mang theo đáp án đó.
"Đại nhân, đây là chức trách của Đại Lý Tự, chỉ khi chúng ta điều tra rõ vụ gian lận khoa thi lần này, mới có thể khiến Bệ hạ bớt giận, mới trả cho sĩ tử trong thiên hạ một câu công đạo."
Hoàng Phổ trầm giọng nói, thần sắc nghiêm túc.
Nhậm An Lạc nhìn hắn một cái, có phần ngạt nhiên. Hoàng Phổ xuất thân bần hàn, chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã lên được vị trí tứ phẩm, chắc hẳn trải qua không ít gian khổ, không ngờ hắn dám lấy con đường làm quan ra đánh một canh bạc, chỉ vì để trả lại công đạo cho sĩ tử cả nước.
"Bùi đại nhân."
Nhậm An Lạc ngồi nghe nửa ngày, đã hiểu được hai người này lập trường bất đồng, dẫn đến quá trình thẩm án giằng co, cho nên mới gọi nàng đến đây, vì nguyên cái Đại Lý Tự này hiện giờ chỉ có nàng là đủ tư cách tham gia và nhập cuộc.
Bùi Triêm quay đầu lại, thấy biểu cảm không có áp lực gì của Nhậm An Lạc liền xụ mặt xuống hừ nói: "Nhậm đại nhân có cao kiến gì? Đại nhân đừng quên ngài cũng là một thành viên của Đại Lý Tự đó."
Ý tứ của Bùi Triêm là hắn gặp xui xẻo thì ai cũng đừng hòng yên ổn.
Nhậm An Lạc nhướng mày, rủ mắt mà nói: "Đại nhân, hiện giờ vụ án gian lận khoa cử đã bị Bệ hạ coi trọng như thế, cả thiên hạ đều biết rõ, không có khả năng lừa gạt cho qua được..."
"Việc này bản quan đương nhiên biết."
Bùi Triêm tức giận nói.
"Hạ quan thật ra có một biện pháp giải quyết."
Bùi Triêm sáng mắt, tiến lại gần vài bước.
"Không bằng Đại nhân giao việc thu thập chứng cứ và thẩm vấn lại cho hạ quan cùng Hoàng đại nhân làm, phán quyết cuối cùng sẽ do Đại nhân thăng đường xét xử."
Thấy Bùi Triêm khó hiểu, Nhậm An Lạc tiếp tục nói: "Đại Lý Tự này đại nhân là người đứng đầu, để Hoàng đại nhân thẩm vấn, ba sĩ tử kia sẽ nghĩ sự việc này còn chưa có náo động lớn, vì bảo vệ gia tộc tất nhiên bọn họ sẽ không để liên luỵ đến những người khác, nếu để cho ta đi thu thập chứng cứ... Đại nhân chắc hẳn cũng biết danh tiếng của ta ở kinh thành, mấy thế gia tôn quý đó vì nể mặt sẽ để ta vào phủ lục soát. Đến cuối cùng Đại nhân chỉ việc thăng đường xét xử và định tội rồi tống giam bọn chúng là được rồi, làm như vậy, Đại nhân chẳng những không phải đắc tội với Thái Tử hay Tả tướng, mà trên dưới Đại Lý Tự chúng ta cũng sẽ được an toàn."
"Để Nhậm đại nhân thay bản quan gánh vác trách nhiệm.."
Bùi Triêm có hơi chần chờ.
Nhậm An Lạc thân phận đặc biệt, Gia Ninh Đế sẽ không dễ dàng trách cứ, sao nàng ta phải giúp mình?
Bạn đang đọc bộ truyện Đế Hoàng Thư tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đế Hoàng Thư, truyện Đế Hoàng Thư , đọc truyện Đế Hoàng Thư full , Đế Hoàng Thư full , Đế Hoàng Thư chương mới