Tất nhiên là Tả thị tán đồng ý kiến của trượng phu, nhưng trưởng bối phía trên cũng phải dỗ dành:
"Việc vừa mới xảy ra, lão phu nhân muốn hai đứa nhỏ ở nhà cũng là lẽ đương nhiên, nếu không truyền ra cũng khó coi."
"Tiên nhi có thể ở nhà thêm một thời gian." Lý Phụng Thường nói.
"Nhưng Ngọc ca nhi thì không được, bên Kiếm Nam kia không thể bỏ mặc, đại ca không còn, Ngọc ca nhi là con trai duy nhất, cần phải đương gia chấn chỉnh gia nghiệp."
Để một đứa bé 10 tuổi đương gia quả thật là hoang đường.
"Những binh mã kia thật sự chỉ nhận Ngọc ca nhi hay sao?" Tả thị hạ thấp thanh âm hỏi. "Không phải binh mã của triều đình à?"
"Hạng Vân nói vậy." Lý Phụng Thường nói. "Sau khi ta đến cũng cảm nhận được như thế."
Lý Phụng An đột ngột xảy ra chuyện, huynh đệ Lý gia không ai gặp mặt được lần cuối, nhưng mà hắn từng ở Kiếm Nam một tháng. Vốn dĩ trước kia cũng đã từng tới, nhưng rất ít khi ở lại thời gian lâu như vậy. Hơn nữa lúc này là thân nhân của Lý Phụng An, tự mình tiếp xúc với quyền lợi của đại ca khiến cho Lý Phụng Thường cực kỳ chấn động.
"Kiếm Nam đạo là của đại ca." Hắn nói.
Lời này quả thực đại nghịch bất đạo, Tả thị hãi hùng khiếp vía, cho dù ở trong gian phòng này chỉ có hai phu thê nhưng bà cũng không nhịn được mà quan sát chung quanh.
Lý Phụng Thường cũng biết lời của mình có chút không ổn, nên chỉ ho nhẹ một tiếng:
"Tóm lại, hiện tại ở phía Tây Nam, phản loạn Man di vừa mới bình loạn, Kiếm Nam đạo là quan trọng nhất. Tuy rằng Ngọc ca nhi còn nhỏ tuổi nhưng là con trai của đại ca, có Ngọc ca nhi ở đó thì có thể ổn định nhân tâm, ít nhất việc kinh doanh kia cần phải có mặt gia chủ."
Lập tức Tả thị vực tinh thần dậy.
Lý Phụng An cơ hồ không về nhà, nhưng mỗi năm đều đưa về tiền dưỡng lão cho Lý lão phu nhân. Tiền này bao nhiêu đều bị bà nắm chặt trong tay, đám con cháu cũng không biết rõ ràng lắm. Nhưng hãy xem đại trạch Lý gia được xây dựng thêm, xem Lý lão phu nhân hào phóng xa hoa nuôi dưỡng cả đám nhỏ trong nhà, chi phí ăn mặc đi lại lớn lớn bé bé là có thể suy đoán số lượng kia tuyệt đối không hề nhỏ.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng vì Lý Phụng An nắm quyền to cho nên chỉ dựa vào đó để vơ vét vài chỗ tốt thu gom tài phú. Là mệnh quan triều đình không tiện buôn bán, mà hắn cũng không để cho các huynh đệ trong nhà tới Kiếm Nam hỗ trợ kinh doanh sản nghiệp gì. Mọi người chỉ đành ở tại phủ Giang Lăng kinh doanh sản nghiệp cha ông truyền lại.
Cho tới tận lúc này, khi mà huynh đệ Lý gia tự mình đi Kiếm Nam đạo mới biết Lý Phụng An không chỉ là tiết độ sứ cầm quyền to trong tay, mà còn nắm giữ cả núi vàng núi bạc, khống chế mỏ muối và phần lớn thương đội.
Những thứ đưa về hiếu kính Lý lão phu nhân chẳng qua chỉ là Cửu Ngưu Nhất Mao (Chín con trâu mất một sợi lông) mà thôi.
Lý Phụng An không còn nữa, nhưng tài phú kia vẫn còn, thuộc về con trai của hắn, cũng thuộc về Lý gia đúng không.
Sự việc trọng đại như vậy, không thể lấy lý do tuổi còn nhỏ để bàn luận được.
Tả thị gật đầu:
"Thiếp sẽ khuyên giải mẫu thân."
Lý Phụng Thường cũng không để ý, Lý Minh Ngọc nhất định không thể rời đi Kiếm Nam đạo được, việc ổn định nhân tâm, ổn định gia nghiệp là điều tất yếu, và mấu chốt hơn là đề nghị của Hạng Vân kia.
Nếu có thể thành công, Lý gia có thể tiếp tục an ổn ở tại Kiếm Nam.
Lý Phụng Thường hít sâu một hơi, cảm giác tê dại tràn ra từ sống lưng, tất cả là của Lý gia, thậm chí là của riêng Lý Phụng Thường hắn đây.
"Nghỉ ngơi đi." Hắn nói.
Đại ca không còn nữa, đại phòng và toàn bộ Lý gia từ giờ do nhị phòng bọn họ gồng gánh, đây là gánh nặng. Tinh thần Tả thị vừa phấn chấn vừa hầu hạ Lý Phụng Thường nghỉ ngơi.
Lý Minh Ngọc đến đã trấn an toàn bộ Lý gia, không khí trong nhà trở nên bình thản, Cả ngày Lý Minh Ngọc đều ở bên người Lý lão phu nhân, hưởng thụ quan tâm sủng ái của tổ mẫu, cho tới tận giờ cơm chiều mới trở lại sân viện của Lý Minh Lâu cùng với đồ ăn được tổ mẫu đưa tới.
"Phải ăn thật nhiều phải dưỡng tốt thân mình, những việc khác không cần phải lo lắng. Đây là nhà của cháu, trong nhà còn có tổ mẫu và các thúc thúc nữa." Bà dặn dò Lý Minh Ngọc. "Cháu muốn như thế nào thì như thế ấy."
Sau khi Lý Minh Lâu trở về, nàng chưa từng gặp Lý lão phu nhân, bà ở bên ngoài chờ một ngày, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
Lý lão phu nhân cực kỳ sủng nịch đám vãn bối, cháu trai, cháu gái, chắt trai, chắt gái cũng đều thân cận với bà, ngoại trừ Lý Minh Lâu.
Trước đây, Lý Minh Lâu về nhà ở, cũng không hề mục vô tôn trưởng (trong mắt không có lớn nhỏ) như mọi người vẫn tưởng tượng. Nàng cũng đi theo bọn tỷ muội thưa hầu sáng tối, chỉ không thích nói chuyện, cũng rất ít khi chơi chung với mọi người, trước mặt Lý lão phu nhân cũng không hề làm nũng hay lấy lòng gì, như vậy khó tránh khỏi có vẻ xa cách.
Sự xa cách này không giống như người một nhà mà tựa như một vị khách.
Nhưng không có ai chỉ trích nàng.
Mà có chỉ trích cũng vô dụng, vạn nhất nàng không cao hứng, thu dọn đồ đạc rời đi thì sao.
Đám cô nương bình thường muốn ra ngoài dạo phố cũng đã khó rồi, đừng nói đến rời nhà trốn đi, nhưng Lý Minh Lâu lại khác, nàng có tiền có người, nói đi là có thể đi luôn. Hơn nữa, dù cho Lý Phụng An có biết cũng tuyệt đối không hề trách tội nàng, hắn chỉ tỏ ra bất mãn với người của Lý gia mà thôi.
Lão phu nhân đã sớm biết tính tình của con trai mình, nhưng thứ mặt ngoài như hiếu đạo hay quy củ gì đó đừng hòng đè ép hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Hầu tại truyen35.shop
Đứa con gái do đứa con trai cứng đầu này nuôi dưỡng ra thì tất nhiên cũng giống như vậy.
Thôi, tùy bọn hắn đi.
...
...
Kim Kết dọn đồ ăn chiều xong thì lui ra ngoài thủ vệ, trong phòng chỉ có hai tỷ đệ ngồi đối diện dùng cơm.
Lý Minh Lâu vẫn còn bọc khuôn mặt, chỉ tháo ra một chút vải che miệng để dễ ăn cơm, dưới ánh đèn, trông thật dọa người.
Đương nhiên, Lý Minh Ngọc không hề sợ hãi, hắn thấy tỷ tỷ mình không khác gì so với trước kia.
"Tỷ tỷ, đệ nên nghe lời tổ mẫu và mấy thúc thúc hay sao?" Lý Minh Ngọc hỏi, bởi vì việc hôm nay tỏ ra thân cận với người nhà là do tỷ bảo hắn làm.
Lý Minh Lâu lắc đầu:
"Đệ có thể thân cận với bọn họ nhưng không cần nghe lời bọn họ nói."
Thân cận và nghe lời là hai việc khác nhau.
Điều này đối với một đứa nhỏ 10 như Lý Minh Ngọc không khó lý giải, hắn nói:
"Đệ biết rồi, đệ tiếp tục nghe lời Nguyên Cát."
Đây là lời dặn dò trước khi chết của Lý Phụng An, hắn phó thác hai đứa con của mình cho Nguyên Cát, tỷ đệ nàng nên nghe lời của hắn.
Trước kia Lý Minh Lâu không nghĩ quá nhiều, hiện tại nàng đã hiểu rõ, Lý Phụng An tín nhiệm Nguyên Cát chứ không phải là người của Lý gia, tuy rằng một bên là hạ nhân, một bên là những người có quan hệ huyết thống.
Lý Minh Lâu nắm chặt chiếc đũa, nàng nên tin tưởng vào phụ thân, nhưng trong đầu lại thấy mờ mịt. Nàng gả đến phủ Thái Nguyên là do phụ thân sắp xếp, nhưng mà cả nàng và đệ đệ đều chết trong tay của Hạng thị.
Phụ thân nhìn lầm Hạng thị, vậy còn Nguyên Cát thì sao?
Không thể phán đoán được hắn có phải là người đáng để tín nhiệm hay không, bởi vì hắn chết quá sớm, hoặc đây cũng là lý do vì sao hắn lại chết sớm như vậy?
Cái chết của Nguyên Cát quá đột nhiên cũng quá ngoài ý muốn.
Lý Minh Lâu ngồi thẳng lại, gọi Kim Kết.
Lập tức Kim Kết đẩy cửa bước vào.
"Đi gọi Nguyên Cát tới đây." Lý Minh Lâu dặn dò.
Tuy rằng nội viện và ngoại viện riêng biệt, nhưng Kim Kết không hề bị ngăn trở, Nguyên Cát rất nhanh đã tới.
Kim Kết bảo hắn ngừng ở trước bậc thềm, vừa muốn đi vào xin chỉ thị thì Lý Minh Lâu ở bên trong đã gọi Nguyên Cát tiến vào.
Đây là người ngoài đầu tiên ngoại trừ Lý Minh Ngọc và Kim Kết ra được bước vào trong phòng này, nhưng mà, đúng ra mà nói, Nguyên Cát mới là người một nhà với nàng, người Lý gia mới là người ngoài.
Kim Kết thưa vâng rồi đẩy cửa cho hắn bước vào.
Nguyên Cát đi vào nhìn thấy Lý Minh Lâu ngồi trước bàn, không hề có sự kinh hoảng hay bi thương nào, biểu tình của hắn cực kỳ bình tĩnh cúi đầu chờ căn dặn.
"Tiểu Bảo phải lập tức về Kiếm Nam đạo." Lý Minh Lâu nói.
Lý Minh Ngọc thấy kinh ngạc, hắn cho rằng hôm nay tỷ tỷ muốn mình thân cận với Lý gia là muốn hắn ở lại ít lâu.
Biểu tình của Nguyên Cát càng thêm bình tĩnh, đúng như sở liệu của hắn, tinh thần của tiểu thư cực kỳ bình tĩnh, không giống như lời đồn đang truyền khắp trên dưới Lý gia. Bởi vì nàng quá sợ hãi lại nhát gan không muốn đến phủ Thái Nguyên cho nên đã hoảng sợ bỏ chạy về nhà, còn bảo Lý Minh Ngọc khóc lóc cầu xin Lý lão phu nhân, làm cho lão phu nhân tức giận mắng đau ba đứa con trai rồi muốn hai đứa nhỏ ở lại nhà.
"Ngày mai là có thể đi." Hắn nói.
Lý Minh Lâu nhìn hắn nói:
"Thủ hạ của thúc có người nào có thể nắm giữ được Kiếm Nam không?"
Nguyên Cát ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc.
"Nếu thúc không quay về, vẫn có thể khống chế được Kiếm Nam đạo chứ?" Lý Minh Lâu hỏi.
- -------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!