*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyên, quỳ một gối xuống, run rẩy nói: “Kiếm chủ, chúng ta tới cứu giá muộn, tội đáng muôn chết”.
Kiếm chủ.
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Tiên Cổ Lân như bị sét đánh, đứng đờ ra tại chỗ.
Trương Trần kia cũng nhũn người, ngã khuỵu xuống đất.
Mà trong cơ thể gã có một luồng ánh sáng trắng bay ra, sau đó một người đàn ông nhanh chóng quỳ một gối trước mặt Diệp Huyên từ nơi cách đó không xa, run rẩy thưa: “Thiếu tộc trưởng Thiên Long tộc – Ngao Tần bái kiến Kiếm chủ”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lắc đầu cười: “Cứu giá cái gì? Ở vũ trụ này ai có thể khiến ta bị thương được?”
Người đàn ông trung niên cúi đầu im lặng.
Diệp Huyên cười bảo: “Đứng lên hết đi”.
Người đàn ông trung niên do dự một lúc mới từ từ đứng dậy, trăm nghìn Quan Huyên Vệ cũng nhanh chóng đứng dậy.
Diệp Huyên nhìn Tiên Cổ Lân cách đó không xa, lão ta quỳ rạp xuống đất, run run nói: “Kiếm chủ…”
Diệp Huyên kéo tay Tiên Cổ Yêu, nhìn nàng nói: “Người này tâm địa bất chính, cũng không có ý tốt với cô và phụ thân cô, giữ lại Tiên Cổ tộc của cô cũng là tai hoạ, vậy nên…”