Lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ con đường ấy, ông ta có dáng người vạm vỡ với mái tóc màu đỏ, trên người mặc một bộ chiến bào cũng màu đỏ rực lửa, chiến bào không có gió mà tự bay, toàn thân ông ta toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Khi ông ta xuất hiện cả chiến trường Hư Chân đều trở nên hư ảo.
Người đàn ông trung niên nhìn chung quanh, khẽ cau mày: “Thật là một vũ trụ thấp hèn!”
Tội Vương bên cạnh Diệp Huyên run rẩy nói: “Ông ta là Nguyên Võ Đế, một trong Thập Đại Đế Tướng dưới trướng Chân Thần”.
Nguyên Võ Đế!
Vô Biên Chủ bỗng cười lớn: “Thập Đại Đế Tướng? Để ta thăm dò trước xem sao”.
Dứt lời, ông ta đột nhiên lao về phía trước.
Xa xa, Nguyên Võ Đế nhíu mày, tung ra một quyền.
Ầm!
Trong nháy mắt, chiến trường Hư Chân trong phạm vi mấy chục triệu dặm đều hoá thành hư vô.
Rầm!
Cùng lúc đó, Vô Biên Chủ cũng lùi lại cả triệu trượng.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên chau mày.
Vô Biên Chủ dừng lại, nhìn cánh tay phải của mình, tay phải ông ta đã hoàn toàn nứt vỡ, lộ ra xương trắng.