Tuy rằng đã trả tiền nhưng họ không có người quen hay ai giới thiệu nên phải mất bốn mươi tám tiếng mới lấy được kết quả giám định.
Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, Mộ Khải Trạch lại còn mới sáng sớm đã gọi điện hỏi cô có thời gian cùng anh ra biển không nên Cổ Cơ Uyển trở lại nhà trọ, mới đặt lưng xuống giường chưa tới ba tiếng đã nhận được điện thoại của Mộ Khải Trạch.
Nghĩ tối qua Đàm Kiệt cũng cùng cô đi tới tận gần sáng nên hôm nay, cô chỉ dẫn theo Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chi. “Sao trông cậu cứ như chưa tỉnh ngủ thế? Tối hôm qua ra ngoài ăn trộm à?”
Lúc cả ba rời khỏi ký túc xá ra ngoài, Cố Cơ Uyển gục đầu, suốt cả chặng đường, dáng vẻ như sắp ngủ gục đến nơi vậy, quả thực rất khả nghi.
“Không phải tối qua, cậu hai Giang lại đến tìm cậu đấy chứ?” Hạ Lăng Chi đúng là rất quan tâm đến cặp đôi Cố Cơ Uyển và cậu hai Giang.
Cậu hai nhà người ta vô cùng phong độ, đẹp trai vô đối, nói về việc xứng đôi với Cơ Uyển nhà bọn họ thì dư sức. Phải nói là giàu không kể xiết. Cố Cơ Uyển thật muốn trừng mắt với cô ấy: “Cậu thích cậu hai Giang như vậy sao không tự mình theo đuổi đi?”
“Tớ thật sự thích mà, thích đến mức mỗi lần nhìn thấy anh ta đều chảy nước miếng.”
Hạ Lăng Chi không hề giấu giếm sự ngưỡng mộ của mình đối với cậu hai Giang, cô cười nói: “Đáng tiếc, người mà người ta quan tâm không phải tớ."
“Đúng vậy, Cơ Uyển, ngay cả tớ cũng nhìn ra, cậu hai có ý với cậu, cậu đừng chối nữa.”
“Đúng vậy, nếu không thích thì sao cứ phải bám theo cậu chứ? Cậu cũng biết, lúc cậu ngã bệnh…
Lúc tớ ngã bệnh, có đúng là cậu hai Giang luôn bên cạnh tớ không?”
Kỳ thật trong lòng Cố Cơ Uyển có chút mong đợi nhưng cụ thể là đang chờ mong gì thì cô lại không dám nghĩ nhiều. Chỉ là khi đó, trong lúc mơ màng, cô vẫn luôn cảm thấy người luôn túc trực bên mình là một người đàn ông.
Một người mà cô không dám nghĩ đến nhưng lại không thể không nghĩ đến. Có điều khi ấy, cô bị bệnh đến mức ý thức mơ hồ nên rốt cuộc có nhìn lầm người hay không, cô cũng không biết nữa. Nhưng tóm lại, khi tỉnh thì chỉ có Giang Nam ở bên cô. "Đương nhiên là cậu hai Giang rồi, nếu không cậu cho là ai chứ.
Tuy rằng khi đó, người của cậu hai Giang canh giữ hành lang khiến bộ họ khó khăn lắm mới được vào thăm cô một lần. Nhưng, mỗi lần đi thăm cô, người ở trong phòng bệnh đều là cậu hai Giang. Như vậy thử hỏi, ngoại trừ cậu hai Giang thì còn có ai bên cạnh cô ngày ngày chứ?
"Cậu ấy, đúng là có phúc mà không biết hưởng, nếu người ta không thích cậu thì việc gì phải tốt với cậu như vậy chứ?” Tô Tử Lạp đương nhiên thừa biết Cơ Uyển vẫn còn vương vấn cậu cả Mộ.
Nhưng, hiện tại có ai là không biết cậu cả Mộ đã thành đôi với Cố Vị Y. Cố Vị Y ngày ngày đều đăng Facebook show ân ái giữa mình và cậu cả Mộ, mỗi lần nhìn thấy đều cực kỳ chướng mắt. Nhưng lần nào cũng không kềm được mà mở ra xem, Tô Tử Lạp đúng là ngớ ngẩn mà.
Cô ấy thật sự không cam lòng thay cho Cơ Uyển, cho nên, ngày nào cũng mong ngóng tin tức Cố Vị Y bị đá. Nhưng lần nào cũng vậy, người tốt thì yểu mệnh còn kẻ xấu thì sống dai như quỷ.
Đúng là đồ đáng chết, không chỉ sống tại Vọng Giang Các của cậu cả Mộ mà còn đến Mộ Thị, ngày nào cũng ở chung chỗ với cậu cả Mộ! Facebook ngày nào cũng đăng vài cái status, tất cả đều là tin cô ta đang ở cùng với cậu cả Mộ.
Tóm lại xem đến mức cô ấy sắp hộc máu vì tức rồi! Càng nghĩ càng tức Tử Lạp nhịn không được liền lẩm bẩm:
"Ngay từ đầu, cậu cả Mộ đã chẳng để mắt đến Vị Y rồi, tại sao sau này lại đột nhiên thay đổi như vậy chứ?” "Cậu cũng để ý chuyện của Cố Vị Y cùng cậu cả Mộ sao?" Hạ Lăng Chi ngó sang.
Tuy cô ấy cũng biết về quan hệ giữa Cố Cơ Uyển cùng cậu cả Mộ nhưng, bọn họ chẳng phải đã hủy hôn ước rồi sao? Trong lòng Hạ Lăng Chi thì hôn nhân thương mại của Cố Cơ Uyển cùng cậu cả Mộ có tan vỡ thì cũng đã tan vỡ rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Sủng tại truyen35.shop
Cũng chẳng thấy Cơ Uyển có gì không vui cho nên, cô ấy cũng không để ý.
Nói về chuyện giữa Cố Vị Y cùng cậu cả Mộ thì có ai ở Bắc Lăng này không biết chứ? Dù gì cậu cả Mộ cũng là người đàn ông độc thân đắt giá nhất Bắc Lăng mà cô nàng nào cũng muốn gả. Những tin tức bên lề của anh được săn đón hơn cả những minh tinh lưu lượng hàng đầu.
"Cô nàng Cố Vị Y này lúc trước chẳng hề lọt vào mắt xanh của cậu cả Mộ, người quen của tớ từng gặp bọn họ tại một buổi tiệc và cậu cả Mộ còn chẳng thèm đoái hoài gì tới Cố Vị Y"
"Cậu còn lấy được cả những tin tức ngoài lề như vậy sao?"
Vừa đề cập đến chuyện bà tám, Tô Tử Lạp liền bị kích thích. Hạ Lăng Chi đối cực kỳ tự hào vê nguồn tin tức ngoài lê của mình.
"Tớ lấy được nhiều tin tức lắm, cậu không biết à? Trước khi Cơ Uyển cùng cậu cả Mộ đính hôn, Cổ Vị Y đã nhiều lần muốn tiếp cận anh ấy nhưng đáng tiếc là người ta hoàn toàn không để ý tới.
"Về sau, không hiểu tại sao Cố Vị Y lại ở bên cạnh cậu hai Mộ, nhưng tớ đoán tất cả đều được chuẩn bị để tiếp cận cậu cả Mộ.”
Nhìn hiện tại mà xem, quả nhiên những suy đoán đều trở thành sự thật hết rồi.
Cô nàng đó trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận cậu hai Mộ, tại sao lại đột nhiên đổi mục tiêu thành quen cậu hai Mộ chứ? Mọi thứ chẳng qua đều là thủ thuật che mắt mà thôi.
"Chỉ là tớ không hiểu, tại sao từ trước đến nay cậu cả Mộ đều luôn thờ ơ lãnh đạm với Cố Vị Y lại đột nhiên ân cần với cô ta như vậy?”
"Có quỷ mới biết, có khi là do bị quỷ ám cũng nên... Cố Cơ Uyển đi phía sau hai cô và hoàn toàn bị quên lãng bởi những chuyện bà tám của hai người.
Tuy nhiên, điều mà Hạ Lăng Chi nói ấy, cô cũng nghĩ không ra. Theo tính cách của cậu cả Mộ, thì anh ấy đã không thích ai rồi thì người đó khó mà lấy lòng được anh.
Kiếp trước, Cố Vị Y theo đuổi anh rất lâu nhưng anh vẫn không cho phép cô ta tiếp cận mình vậy mà kiếp này lại... Quả thật, rất không hợp lý.
Nếu vậy tức là cậu cả Mộ cùng bà cụ đều giống nhau, đều cảm thấy Cố Vị Y là cháu ngoại của cậu cả Mộ nên anh vì bà cụ mới đồng ý cho Cố Vị Y ở lại chỗ của mình chăng? Có khả năng này không nhỉ? Cố Vị Y không chỉ lừa được bà cụ mà còn lừa được cậu cả Mộ sao? Cho nên, sáng đó, bà cụ mới nói muốn nói rõ với ông cụ cùng cậu cả Mộ...
"Cơ Uyển, cậu sao vậy?" Tô Tử Lạp cùng Hạ Lăng Chỉ vô tình bỏ rơi cô một khoảng rất xa.
Hai người vội vàng chạy lại, tới trước mặt Cố Cơ Uyển, nắm tay cô: "Có phải cậu mệt không? Không khỏe thì đừng ra ngoài nữa, nói với cậu hai Mộ là chúng ta không đi nữa.” "Không có việc gì, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi.” Cố Cơ Uyển cười cười, rồi bước nhanh hơn.
Dù gì ân tình này cũng phải đền đáp nên càng làm sớm càng kết thúc sớm.
Hơn nữa mọi người đã bận rộn khá lâu rồi nên nhân dịp cuối tuần ra ngoài chơi cũng chẳng Sao. Mộ Khải Trạch đã chờ ở cổng sau Giang Thị từ sáng sớm, tuy rằng cả đêm không ngủ nhưng xem ra hôm nay, tình thân vẫn rất sảng khoái. Còn Cố Cơ Uyển vừa lên xe liền ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại ngủ.
Mộ Khải Trạch có rất nhiều chuyện muốn nói cùng cô nhưng đáng tiếc, cô nhóc ấy đã mệt đến mức ngủ vùi mà anh thì không nỡ đánh thức cô.
Tuy nhiên, hai cô gái ở hàng ghế sau lại huyên thuyên, liên tục hỏi chuyện đi biển khiến đầu óc anh chàng phải quay cuồng. Nhưng họ là bạn của Cơ Uyển, còn anh yêu ai yêu cả đường đi nên chỉ có thể cố gắng thuyết phục mình phải nhẫn nại một chút. Nửa tiếng sau, xe đã dừng lại ở bến tàu.
Cố Cơ Uyển dụi mắt, mới vừa xuống xe, một trận gió biển thổi đến, khiến cô lập tức tỉnh táo. Vừa ngước mắt nhìn đã thấy một bóng dáng kiêu hãnh đứng trên bãi biển ngập tràn ánh nắng mà đón gió...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!