Editor: Vương Chiêu MeoNếu là Huệ tần trước kia, nàng sẽ nghĩ, không học theo được thì thôi, không cần miễn cưỡng.
Cuộc đời còn dài, ai biết được ngày mai sẽ ra sao? Lúc này được sủng ái, không có nghĩa là cả đời được sủng ái.
Hiện giờ, hai đứa còn bé, còn cả một thời gian dài cơ mà! Dận Thì không phải là không có ưu điểm khác.
Thằng bé hoàn toàn có thể thay đổi con đường đi tới.Nhưng hiện tại, Huệ tần cảm thấy, sợ là không thể như thế.Nàng nhìn về phía Dận Thì:- Trong mắt con chỉ nhìn thấy Hoàng thượng đối xử tốt với Thái tử, chỉ nghĩ Hoàng thượng bất công thôi sao?Dận Thì ngẩng đầu, thần sắc mê mang, không hiểu ý là gì.- Thái tử nhỏ hơn con hai tuổi, lại có công lao lớn bên người.
Con có ư?Dận Thì nhíu mày:- Ý ngạch nương là chuyện đồng hồ với thủy tinh ấy à? Bản vẽ đồng hồ rõ ràng là Nam tiên sinh vẽ ra, còn thủy tinh là Sách Ngạch Đồ chế tạo.- Nhưng Nam tiên sinh nghiên cứu bản vẽ đồng hồ là vì Thái tử cảm thấy hứng thú, tháo dỡ đồng hồ để thảo luận với hắn, mới làm cho hắn có cơ hội này.
Phương pháp chế tạo thủy tinh càng là do Thái tử đưa cho.- Cái phương pháp ấy là nó viết linh tinh, đánh bậy đánh bạ!Vẻ mặt Huệ tần nghiêm khắc:- Vậy cũng vẫn là nó viết! Nó đều tham dự vào, còn là tác dụng mấu chốt.
Hai công lao kia không thiếu công sức của nó.
Huống gì, Sách Ngạch Đồ là thúc công nó, tộc Hách Xá Lí kiên định đứng bên cạnh nó.Dận Thì cắn răng khó chịu:- Chẳng qua là số nó may thôi!- Số may cũng là một loại bản lĩnh.
Con có nghĩ tới không, giờ nó còn chủ trương để cho Lưu thái y nghiên cứu bệnh đậu mùa, thậm chí còn phái Sách Ngạch Đồ đi giúp đỡ.
Còn bản thân nó thì tạo nên nhà kính.
Nếu hai cái này cũng thành công thì sẽ ra sao?Dận Thì không tin:- Ngạch nương, người có thể đừng có buồn lo vô cớ như thế được không.
Thái tử có thể mân mê ra đồng hồ với thủy tinh đều là do vận cứt chó.
Cái vận cứt chó này dẫm được một lần là đủ rồi, dẫm hai lần là do ông trời mù mắt.
Chẳng lẽ ông trời có thể luôn luôn mù mắt à? Bệnh đậu mùa đã xuất hiện bao nhiêu năm nay, là có thể dễ dàng khắc chế hay sao? Càng đừng nói ý tưởng mùa đông trồng được rau xanh, nếu mà truyền ra bên ngoài, có ai không nói một câu ảo tưởng đâu? Cũng chỉ có Hoàng a mã dung túng cho nó, để cho nó làm loạn, khiến cho cửa sổ thủy tinh của mọi người đều phải làm sau.Nói đến đây, Huệ tần cũng rất khó chịu.
Hiện giờ, có ai mà không mong ước cửa sổ làm bằng thủy tinh đâu.
Toàn bộ trong cung, ngoài Thái Hoàng Thái hậu, Thái hậu và Hoàng thượng ra, cũng chỉ có Thái tử là có.
Không chỉ như thế, Thái tử được cửa sổ thủy tinh, còn mân mê xây cái nhà kính.
Vì thế, cửa sổ thủy tinh của bọn họ đều bị dịch ra sau.Nhưng mà, khó chịu thì khó chịu, Huệ tần sẽ không tùy tiện nói ra như Dận Thì, huống hồ, nàng còn có chuyện càng lo lắng hơn.- Không nói đến mấy thứ này, cho dù chuyện của Lưu thái y hay chuyện trồng rau mùa đông đều không thành, thì chỉ riêng chuyện làm ra đồng hồ với thủy tinh đã không thể khinh thường rồi.
Con có biết bây giờ trên triều đình, người ta khen ngợi nó nhiều như thế nào không?Trong lòng Dận Thì nghẹn muốn chết.
Đương nhiên là cậu ta biết một ít chuyện.Huệ tần lại hỏi:- Nếu là những chuyện khác, có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ cách để di dời một phần công lao lên người con.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh, truyện Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh , đọc truyện Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh full , Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh full , Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh chương mới