- Việc này hình như cũng không liên quan gì đến ta cả.
Hai vị ca ca các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện đi, ta ăn no rồi.
Cho dù có dính dáng đến Trữ gia thì Tiểu Hắc cũng không muốn mình bị hai tên thương nhân con này lôi kéo.
Nghĩ thế nào nó cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ một bữa ăn thôi mà cũng muốn tính kế tiểu ca ta sao?
- Đừng, đừng.
Tiểu Hắc lão đệ, ngươi sao chưa gì đã muốn nói lời từ biệt rồi.
Chúng ta vẫn chưa hảo hảo trò chuyện với nhau mà.
Tống Tiểu Cường thấy Tiểu Hắc có ý muốn rời khỏi thì tái mặt, hắn vội vàng cười xòa muốn xoa dịu đối phương.
Có điều, ánh mắt Tiểu Hắc vẫn lạnh như băng, nó hừ nhẹ nói:
- Tống thiếu gia, ta thật cảm tạ thịnh tình bữa ăn này của ngươi.
Tuy nhiên, ta không có hứng thú gì với mâu thuẫn giữa hai gia tộc các ngươi và Thẫm gia, lại càng không muốn tham dự vào.
Tiểu Hắc nghiêm mặt lại từ chối, ý tứ rõ ràng.
Chỉ là con hàng Tiểu Cường vẫn cố gắng thuyết phục:
- Tiểu Hắc lão đệ, lão ca đây cũng là muốn đem chuyện tốt đến cho ngươi thôi.
Chí ít ngươi cũng nên nghe ta trình bày đã chứ.
Nghe con buôn trình bày? Ngươi tưởng ta là đứa trẻ nhỏ tuổi chưa trải sự đời à? Tiểu Hắc âm thầm cười lạnh, nó khoanh hai tay lại nói:
- Được thôi, Tống thiếu cứ nói xem.
Ta cũng muốn biết một tiểu oa đầu như ta có cái gì khiến một đại nhân vật như người phải hạ mình tốn hết miệng lưỡi như vậy.
- Tiểu Hắc thiếu gia, ngươi đừng nóng nảy, ta sẽ nói rõ cho ngươi hiểu.
Tống Tiểu Cường thở ra một hơi, tên tiểu tổ tông này thật là khó giao lưu quá đi nha.
- Để trù tính cho kế hoạch lần này, hai nhà Tống Vân chúng ta từ rất sớm đã huy động một lượng lớn tiền mặt.
Ngươi cũng biết Vạn Kim đấu giá hội là nơi chỉ nhận tiền, không nhận các tài sản khác.
Họ Tống không hề giấu giếm mà bắt đầu thẳng thắn chia sẻ, hắn ta không muốn Tiểu Hắc lại càng thêm bất mãn.
- Lần này tham gia đấu giá hội có qui mô rất lớn, các người tự tin sẽ giành thắng lợi được sao? Nói trước nhé, ta không có tiền.
Tiểu Hắc cười nhạt hỏi, nó không tin tài lực của Tống Vân đủ sức cạnh tranh với những con quái vật to lớn như Trữ gia.
Còn chuyện mượn tiền ư? Các ngươi nên đi ngủ sớm thôi, trong mơ thì chuyện gì chẳng xảy ra đùng không?
- Không hoàn toàn nắm chắc, nếu chỉ một, hai vật phẩm thì bọn ta vẫn tự tin thu vào tay được.
Mập mạp Tống Tiểu Cường tự tin nói.
Kế bên Vân Giả Văn cũng góp lời:
- Chiến tranh sắp nổ ra, các thế lực đều lo lắng về tài chính.
Bọn họ sẽ không thể huy động nguồn tiền mặt lớn trong thời gian ngắn được.
Do đó, chúng ta có lợi thế nhất định.
Đừng nhìn giá trị gia tài của họ Tống đến mấy chục tỷ mà lầm tưởng một lúc họ có thể ném ra con số khổng lồ như thế.
Đa phần tài sản của một người hoặc gia tộc đều không thể qui đổi ngay lập tức thành tiền mặt được.
Ví dụ như cổ phiếu, đất đai, nhà xưởng và vô số thứ khác.
Nếu ước lượng thì giá trị rất cao nhưng không phải muốn bán là bán ngay được.
Do đó, một người cầm trong tay được một tỷ tiền lưu động có thể xem là đại gia thực thụ vì nhiều tỷ phú khác còn không thể lấy ra được con số đó.
- Giả sử các người đấu giá thành công được vật phẩm thì làm sao để tăng giá lên để kiếm lời? Các ngươi có biết nắm giữ bảo vật sẽ nguy hiểm thế nào không?
Tiểu Hắc lại tiếp tục đặt câu hỏi, nó cảm thấy mấy vị thương nhân này thiếu giác ngộ thì phải.
- Giá trị của vật phẩm đấu giá là tiền mặt nên giá trị bị hạn chế rất nhiều.
Chúng ta lại không giống đấu giá hội, có thể chấp nhận trao đổi các tài sản khác, lợi nhuận thu về sẽ không hề thấp chút nào.
Còn về mặt bảo hộ vật phẩm thì phía cha ta đã bỏ ra một số tiền lớn để thiết kế nơi cất gữ, sẽ có một đội quân đánh thuê cực kỳ lợi hại bảo vệ suốt hai mươi bốn tiếng.
Cho dù một con ruồi cũng không thể bay lọt vào được.
Vân Giả Văn vô cùng chắc chắn nói.
Kết quả y thấy Tiểu Hắc nhìn mình giống như đang nhìn kẻ ngốc.
- Ấu trĩ.
Tiểu Hắc không khách khí giễu cợt một cái khiến họ Vân đỏ mặt tức giận.
Cũng may Tống Tiểu Cường đã nhanh tay giữ bạn mình lại, hắn ta nhìn Tiểu Hắc rồi thành thật nói:
- Tiểu Hắc thiếu gia, Vân thiếu có chút kích động, ngươi đừng chấp nhất.
Ta đây chính là nhìn trúng vào thực lực của ngươi nên mới muốn cùng ngươi và Mộc gia hợp tác.
Chúng ta bỏ tài lực, các người hỗ trợ về nhân lực.
Còn về lợi nhuận....
- Ta từ chối
Không đợi đối phương nói hết câu, Tiểu Hắc đã ngăn lại, dứt khoát lắc đầu.
Nó từng nghe nói thương nhân rất thích mạo hiểm, cơ mà lần này có vẻ bọn họ mạo hiểm hơi quá rồi.
Các người đang tự đi tìm đường chết đấy biết không.
- Tống thiếu, Vân thiếu, hai người còn chưa biết cao thủ chân chính khủng bố đến thế nào đâu.
Đôi khi cũng nên hành thiện tích đức, Tiểu Hắc cảm thấy nó cần phải giúp đỡ hai con hàng thiếu kiến thức này cảm ngộ một chút thế nào là thế giới rộng lớn.
- Tiểu Hắc thiếu gia, ngươi cũng đừng xem thường bọn ta đi.
Ta biết được sự tồn tại của cao thủ nội khí, hộ vệ của cha ta là một cao thủ nội khí hàng thật giá thật.
Lão ta từng nói, cao thủ nội khí cũng là con người, một đội đặc vụ phối hợp tốt là có thể tiêu diệt được.
Vân Giả Văn hùng hồn đáp lại.
Không phải chỉ là cao thủ võ đạo thôi sao, là nhân loại thì không thể miễn dịch với súng đạn được.
Đó là còn chưa nói đến mấy loại hàng nóng có sức sát thương như bom mìn hay tên lửa nữa đấy.
- Được rồi, nếu các ngươi đã có niềm tin đến thế thì ta cũng không còn gì để nói.
Khuyên can thật lòng mà đối phương không tin thì Tiểu Hắc cũng lười quản.
Giữa nó và hai gã trước mặt chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải bằng hữu gì thâm giao.
Cho nên nó không có nghĩa vụ phải lo lắng đến an toàn của tên kia.
Một đội quân thật sự có thể tiêu diệt một cao thủ hoàng cấp ư? Trên lý thuyết là vậy, nhưng mà cao thủ hoàng cấp cũng không phải kẻ không có não mà đưa đầu ra để đạn bắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới