Bên trong Lưỡng Cực trận, người của Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái gần như bị chia cách hoàn toàn.
Dưới làn sương mù quỷ dị, dù là cao thủ nhất lưu như Giả Quỳ hay Điền Xạ đều bị bối rối, bọn chúng cố gắng thoát ra nhưng vô vọng.
Từ xưa đến nay, chỉ có Triệu quốc nắm giữ mọi chức nghiệp của thiên hạ như đan sư, luyện khí sư.
Đặc biệt, hiếm có nhất, chính là các nhà trận sư, tinh thông ngũ hành, kỳ môn độn giáp.
Những vị đủ sức lập ra một trận đồ đều là cao nhân nổi danh đương thời, địa vị tôn quý.
Ngay cả quân đội nước Triệu mạnh mẽ bậc nhất thế giới cũng không đủ khả năng đào tạo ra một trận pháp tông sư riêng cho mình.
Quý là thế, vậy mà sinh thời hai gã chưởng môn nhỏ bé tại Yên quốc lại có được diễm phúc thưởng thức một trận pháp vô cùng huyền diệu, một trận pháp có "Linh".
Không biết đây gọi là vạn hạnh hay bất hạnh nữa a.
Hiển nhiên Giả Quỳ và Điền Xạ trong lòng hết sức lo lắng, nghĩ rằng bọn họ chính là đối tượng sẽ bị đối phương dồn toàn lực tấn công đầu tiên.
Cơ mà sau cả một khắc thời gian, cả hai vẫn bình an thoải mái, chẳng có đến một con muỗi bay ngang làm phiền nữa.
Do sương mù không cách nào phá giải nên Giả Quỳ và Điền Xạ đều chỉ biết tập trung phòng ngự giữ thân chứ không thể đi quản chuyện xung quanh thế nào.
Chiến lược của Tiểu Hắc hoàn toàn trái ngược với suy đoán của mấy tên huyền cấp cao thủ.
Thông thường thì đánh phải hạ tướng địch trước, có điều đó lại là chiến thuật trong đánh trận.
Theo Tiểu Hắc thì đối với tình huống không có nhiều thời gian, lại cần suy yếu thực lực của quân địch thì việc tiêu diệt những tên yếu nhất chiếm số lượng nhiều mới là diệu kế.
Cứ thế, dưới sự chỉ đạo của Tiểu Hắc, người của Mạc Kiếm Môn đã bỏ đi cái sĩ diện quân tử của mình.
Đệ tử thì ba, bốn người hùa nhau chém giết một kẻ địch đồng cấp, còn mấy vị trưởng lão lại không còn khí tiết gì mà một chọi một với những kẻ yếu hơn mình.
Trong đó, Dực Vũ với lợi thế về vũ khí cũng như tu vi, một mình đã chém rụng không biết bao nhiêu địch thủ đồng cấp.
Lợi hại nhất vẫn là Loan Phụng, bà ta cứ như hổ lạc bầy dê, chằm chằm vào những đệ tử của Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái để xuống tay.
Cứ vài hơi thở lại có một kẻ trở thành vong hồn dưới kiếm của vị đại trưởng lão này, nếu có bảng thành tích về đồ sát thì bà ta nhất định đang đứng đầu, bỏ xa người đứng vị trí thứ hai.
Nếu có gã trưởng lão hoàng cấp hậu kỳ nào sơ ý, Loan Phụng cũng không ngại đánh lén để hạ thủ, không ít cao thủ hàng đầu đã phải khóc thét khi đụng phải bà ta.
Riêng Trương Bất Phàm vẫn còn chút xấu hổ nên chỉ đi xử lý những địch nhân có tu vi mạnh nhất.
Chỉ là dù phải đánh nhau với huyền cấp cao thủ thì dưới tình huống đánh tay đôi, ông ta hoàn toàn áp đảo đối thủ của mình.
Khắc thứ hai cũng dần chậm chạp trôi đi, tiếng đánh nhau la ó vẫn vang lên điều đặn không ngớt.
Ngay trung tâm của Lưỡng Cực trận, sắc mặt Tiểu Hắc đã có chút tái nhợt, chứng tỏ việc duy trì trận pháp tiêu hao linh lực của nó rất nhiều.
- Không sai biệt lắm, cũng đến lúc rồi.
Thở ra một hơi, Tiểu Hắc khẽ lần nữa huy động hai chiếc cờ trắng đen.
Lần này thì biển sương mù rút đi cũng nhanh như cái cách mà bọn chúng xuất hiện, chỉ có điều khác biệt là quân địch đã không còn nguyên vẹn như cũ.
- Cái này...
Giả Quỳ trông thấy xác người môn phái mình nằm la liệt thì không tránh được biểu hiện thất thố.
Lão ta còn kinh hãi hơn khi phát hiện ra đại trưởng lão, huyền cấp cao thủ thứ hai của Hổ Lưu Phái đang nằm trên tay của Trương Bất Phàm.
À, phải nói đúng hơn là cái đầu của vị đại trưởng lão kia mà thôi.
Tương tự tên đại trưởng lão của Thanh Hà Môn cũng chịu chung một kết cục khi trước ngực đã lĩnh một kiếm chí mạng, đã tắt thở từ lâu.
Chỉ trong vòng hai khắc thời gian, hai huyền cấp cao thủ cứ vậy mà bị giết chết đương trường.
Trong điều kiện bình thường, dù cho kiếm thuật của chưởng môn Mạc Kiếm Môn siêu quần đến đâu thì việc hạ sát một cao thủ huyền cấp là chuyện không thể nắm chắc.
Bởi vì ngoài trừ việc còn có kẻ khác hỗ trợ ra, nếu đánh không lại thì tên đại trưởng lão xấu số kia cũng có thể lựa chọn bỏ chạy.
Buồn thay, trong Lưỡng Cưc trận thì làm gì có đường mà chạy, người bị hãm vào chẳng khác nào người đi trong đêm đen, không có chút ánh sáng nào cả.
Ngược lại, cao thủ Mạc Kiếm Môn mang theo trận kỳ xâm nhập lại chẳng bị chút cản trở nào cả.
Căn bản sương mù đối với họ giống như không tồn tại, nên việc ra tay phục kích kẻ địch lại như hổ thêm cánh.
Với điều kiện tốt như vậy, cộng thêm với lối đánh liều mạng nếu Trương Bất Phàm không thể tiêu diệt được hai gã đồng cấp nữa thì danh xưng của lão trên giang hồ cũng nên ném cho chó xơi đi là vừa.
Dĩ nhiên, bản thân Trương chưởng môn cũng bị một vài vết thương nhẹ, vai trái của ông đang chảy máu ướt cả áo ngoài.
Phải biết rằng một cao thủ huyền cấp liều mạng chống trả thì không phải chuyện đơn giản.
Trương Bất Phàm có thể không bị trọng thương đã chứng tỏ thực lực của ông ta vượt xa kẻ địch rồi.
- Lão thất phu Trương Bất Phàm, Hổ Gia liều mạng với ngươi.
- Haha, đến đây, lão phu sẽ tiễn ngươi đi chung với hai tên kia một lượt.
Gầm lên một tiếng, Giả Quỳ tức giận đến sôi máu.
Lão ta định xông lại chiến một trận với địch thủ, ngay lúc này thì Uông Bá Điền lại lên tiếng ngăn cản:
- Bình tĩnh lại cho ta, ngươi bây giờ đơn thân độc mã có thể thắng được lão ta sao?
- Đa tạ Uông tiên sinh đã cảnh tỉnh, Giả mỗ đã quá nóng nảy rồi.
Lăn lộn trong giang hồ hơn nửa đời người, Giả Quỳ không phải kẻ thiếu não.
Chỉ cần một lời khuyên can liền giúp lão ta tỉnh táo ra rất nhiều.
Lão ta chẳng những không tiếp tục giữ ý định xông lên trả thù cho môn hạ mà còn lui lại giữ khoảng cách an toàn với Trương Bất Phàm.
- Tiểu tử, ngươi rốt cục có thân phận gì?
Thái độ của Uông Bá Điền với Tiểu Hắc đã triệt để thay đổi, không còn chút khinh thị nào nữa cả.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới