Gãi gãi lỗ tai, Tiểu Hắc ra vẻ đại nhân phẩy tay nói.
Dù rằng thái độ vô cùng ngạo mạn nhưng họ Uông lại không chút phản ứng lại, lão ta chỉ ra hiệu cho hai người Giả Quỳ và Điền Xạ dẫn theo người chuẩn bị rút lui.
Đúng lúc này, Tiểu Hắc lại quát to:
- Lão già, đừng có được voi đòi tiên, ta nói chỉ cho một mình lão ngươi rời khỏi.
Tất cả đám người kia phải ở lại đây, kẻ nào dám di chuyển nửa bước, giết ngay tại chỗ.
Người của Mạc Kiếm Môn tựa như chỉ chờ nghe hiệu lệnh của Tiểu Hắc mà hành động, bọn họ nhanh chóng tạo thành vòng vây, sẳn sàng ra tay với bất kỳ kẻ nào có ý định tháo chạy.
- Uông tiên sinh
Hai vị chưởng môn của Hổ Lưu Phái và Thanh Hà Môn cực kỳ lo lắng nhìn về phía Uông Bá Điền.
Với thực lực hiện tại, nếu như họ Uông qua cầu rút ván, một mình chuồn êm thì bọn họ sẽ khó lòng mà chống lại Vạn Kiếm Môn đang như hổ dữ rình mồi.
Đừng nói Giả Quỳ và Điền Xạ không phải là đối thủ của Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng, mà ngay cả cái trận pháp vây khốn quái dị kia bọn họ cũng vô phương phá giải.
Bi bỏ lại thời điểm này chính là tử lộ, cơ hội thoát thân rất thấp, nếu may mắn thoát được thì cũng phải trả một giá cực đắt.
Trước tình cảnh khó xử, Uông Bá Điền nghiến răng nghiến lợi.
Lão ta im lặng suốt cả nửa ngày mới lên tiếng:
- Hãy để cho người của Thanh Hà Môn đi cùng ta.
- Uông Bá Điền, tại sao ngươi lại bỏ rơi bọn ta?
Giả Quỳ đáy lòng lạnh lẽo dùng ánh mắt chất vấn hướng về phía lão già họ Uông.
Tuy liên minh giữa họ vốn chẳng có gì đảm bảo nhưng cảm giác bị người khác ném đi như kiểu vắt chanh bỏ vỏ thì ai lại không nổi nóng cho được.
Xui xẻo cho lão ta lại không biết rằng Điền Xạ đã sớm xin đầu nhập theo Liêu quốc, cho nên việc chọn ai bỏ ai chắc chắn Uông Bá Điền không hề khó khăn để lựa chọn.
- Haha Hổ Gia, ngươi cũng đừng trách Uông tiên sinh.
Ngươi xem, lão già như Điền Xạ ta thân mang thương tích, không còn sức chiến đấu nữa.
Ngươi thì cái thế thần dũng, lấy một địch hai cũng không thành vấn đề, cho nên bọn ta xin phép cáo lui trước.
Nhân sinh đắc ý, Điền Xạ vội vàng cùng chúng môn hạ chạy đến phía sau người của Uông Bá Điền.
Giữa họ và Hổ Lưu Phái liền tạo ra một khoảng cách rõ rệt, như đang nói rằng giữa chúng tôi chẳng có tí quan hệ gì với nhau cả.
Nhiều đệ tử Thanh Hà Môn còn khẽ cười nhạo trên nỗi đau của kẻ khác, đứng xem kịch vui.
- Giả chưởng môn, Thanh Hà Môn sau hôm nay sẽ di dời đến Liêu Quốc, ta nghĩ không cần nói thêm thì ngươi cũng hiểu rồi chứ?
Thấy tiểu tử kia vẫn im lặng quan sát, Uông Bá Điền bất đắc dĩ lại phải lên tiếng giải thích ngắn gôn.
Nói xong, lão ta cũng chẳng quan tâm đến thái độ thù địch của Giả Quỳ.
Không cùng chủ tử thì há phải lấy nghĩa đối đãi, càng không có cái gì sống chết vì nhau rồi.
Phía Mạc Kiếm Môn, Loan Phụng rất tinh ý, bà sớm ra hiệu cho chúng đệ tử cùng các trưởng lão nhẹ nhàng nhường đường cho người Thanh Hà Môn.
Sau đó, vòng vây của bọn họ lại càng xiết chặt đám người Hổ Lưu Phái gấp bội, chỉ trực chờ hiệu lệnh chiến đấu mà thôi.
- Đủ dứt khoát, người như ông sẽ tiến xa đấy.
Giết hết người của Hổ Lưu Phái cho ta, không chừa một ai.
Nợ máu của Mạc Kiếm Môn phải được rửa sạch.
Tán thưởng một câu, Tiểu Hắc vung tay hét lớn.
Toàn thể trên dưới môn phái cùng với Trương Bất Phàm đồng thanh đáp lời, bọn họ hai mắt đỏ au xông thẳng vào tàn dư Hổ Lưu Phái chém giết kịch liệt.
Một hồi chiến đấu lại bùng lên, chỉ khác là kẻ chủ động và bị động đã đổi vị trí cho nhau.
Ở bất kỳ đâu, phản quốc đã là tội chết, mà đám người Hổ Lưu Phái lại mang đầy tội ác như giết người cướp của, hiếp đáp thường dân.
Những việc làm man rợ của Mai gia Tiểu Hắc đã sớm được lĩnh giáo qua đến giờ vẫn còn ám ảnh trong đầu của nó.
Vì vậy, nó không chút tỏ ra thương hại kẻ địch của mình mà còn có cảm giác đã vì những chúng sinh vô tội báo thù.
Đứng gần đó, Uông Bá Điền và Thanh Hà Môn vẫn không rời đi.
Lão vẫn luôn quan sát từng biểu hiện của Tiểu Hắc song lại chẳng phát hiện ra được điểm nào đáng ngờ cả.
Quá tự tin! Quá bản lĩnh! Nếu không phải diễn viên hạng A thì chắc chắn đứa trẻ này phải là người được môn phái bồi dưỡng mới có được khí chất như vậy.
Trái ngược với thái độ bình thản của bọn họ, Giả Quỳ và môn hạ của mình đang phải gồng mình chống đỡ cơn thịnh nộ của Mạc Kiếm Môn.
Hiện tại, chỉ đơn độc ứng chiến thì bọn họ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, việc thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Quan trọng là vị đại trưởng lão huyền cấp của họ đã sớm bị đối phương bêu đầu, một mình Giả Quỳ phải đối đầu với Trương Bất Phàm lẫn Loan Phụng.
Đơn thân độc đấu với một người đã là quá sức với Giả Quỳ, bây giờ thì đối thủ lại lấy đông hiếp yếu.
Trong lòng của lão ta chỉ biết kêu trời khóc đất, hận Uông Bá Điền đến tận xương tủy.
Chết dưới tay kẻ thù thì không có gì để nói, còn bị kẻ mình xem là "chiến hữu" đâm sau lưng thì đúng là...nuốt không trôi được.
"Không ổn, nếu cứ tiếp tục đà này thì hôm nay Hổ Gia ta phải bỏ mệnh tại đây mất"
Là người đứng đầu một phái, trải qua nhiều năm lăn lộn, Giả Quỳ không phải kẻ yếu nhược.
Lão ta vừa phòng thủ trước thế công phối hợp của Trương Bất Phàm và Loan Phụng, đồng thời cũng không ngừng suy nghĩ biện pháp thoát thân.
Cuối cùng thì một ý tưởng táo bạo lóe lên trên đầu của lão ta.
Không có thời gian để do dự, Giả Quỳ điên cuồng phản công mãnh liệt lui về phía sau.
Nghĩ rằng kẻ địch định bỏ chạy về phía sơn môn, Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng tách ra di chuyển thật nhanh để ngăn chặn lối thoát.
Kết quả, họ Giả lại không tiếp tục lùi về mà bất ngờ bộc phát tốc độ lao thẳng về phía trước, nhắm ngay hướng Tiểu Hắc mà phóng nhanh đến.
Để đánh đổi, lão ta cũng lãnh một kiếm khiến cho một cánh tay gần như bị phế bỏ.
- Nguy hiểm, Giả lão quỷ, ngươi dám động đến Tiểu Hắc thiếu gia thì bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Khuôn mặt của Trương Bất Phàm tái lại trước hành động của đối phương, ông ta cố gắng hét lên để uy hiếp nhưng không có tác dụng.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới