Người ngoài thì đoán già đoán non, kẻ trong cuộc như Tiểu Hắc lại chẳng biết nên phản ứng như thế nào.
Đột nhiên một cao thủ lợi hại chẳng rõ địch ta nhảy ra cứu mình, vậy nên vui hay buồn đây cơ chứ.
Vì thế Tiểu Hắc vẫn bảo trì yên lặng, không vọng động nói bất cứ lời nào.
Lựa chọn khôn ngoan của Tiểu Hắc khiến cho Dương Thang có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh ông ta liền mỉm cười khẽ hướng Tiểu Hắc nói nhỏ:
- Tiểu hữu là Tiểu Hắc? Lão phu là Dương Thang, gia chủ đương nhiệm của Dương gia Triệu quốc.
Tiểu hữu cứ yên tâm, có ta ở đây sẽ không có bất kỳ ai có thể tổn thương đến cậu dù chỉ là một sợi tóc.
Lại là một lời thoại kinh điển!!! Tiểu Hắc không biết đám gia hỏa Chân Võ Môn này có xem phim kiếm hiệp truyền hình quá nhiều hay không nữa.
Có điều nó không có thời gian để quan tâm nhiều đền việc đó, vấn đề chính hiện tại là Tiểu Hắc hoàn toàn không hiểu rõ được mục đích của lão già tự xưng là Dương gia gia chủ trước mặt.
Trên đời này không có bữa ăn miễn phí, càng không nói đến việc một đại cao thủ chạy từ Triệu quốc đến đây không đơn giản là nhàn rỗi đến để du lịch thôi đâu nhỉ.
Đúng lúc lại xuất hiện tại Mạc Kiếm Môn vắng vẻ này, chỉ có thể nói là đối phương cố tình đến đây và đã ẩn nấp một bên để quan sát mọi chuyện từ lâu rồi.
Trước thái độ e dè của Tiểu Hắc, Dương Thang chỉ mỉm cười tỏ ra phong phạm một cao nhân.
Một kẻ lõi đời như lạo thì việc đọc tâm lí kẻ khác là chuyện không khó khăn gì cả, nhất là đối phương chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Cần phải bày tỏ thêm chút thành ý, Dương lão gia chủ xoay người lại nhìn đám người Uông Bá Điền ho nhẹ một cái rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
- Các người thật to gan, dám kinh động đến Tiểu Hắc tiểu hữu.
Hôm nay lão phu buộc phải ra tay trừng trị các ngươi một phen.
- Nguy...!Mau tản ra chạy trốn
Điền Xạ và Uông Bá Điền gần như cùng lúc dậm chân thật mạnh lao người về phía sau.
Cả hai vốn đã tính trước chuyện kẻ địch trở mặt nên không chút chần chờ nào mà xoay người giữ mạng.
Hai tên huyến cấp đi theo họ Uông cũng nhanh chân theo sau, đám trưởng lão và đệ tử thì chậm hơn, hốt hoảng như gà con xa mẹ.
- Đứng lại cho ta
Dương Thang muốn thể hiện thực lực của mình nên lão liền như một cái lò xo xúc lực phóng đi, vô số đệ tử của Thanh Hà Môn bị chưởng cách không của lão đánh chết tại chỗ, tứ chi đều không lành lặn.
- Lão già ngốc, còn không mau chặn bọn chúng lại
Loan Phụng hích Trương Bất Phàm định ra lệnh cho chúng đệ tử ngăn chặn người của Uông Bá Điền lẫn Thanh Hà Môn thì bỗng nhiên bên tai của bà ta vang lên một giọng nói thần bí.
Nhíu mày lại, Loan Phụng ngước nhìn về phía Tiểu Hắc thì thấy tiểu tử kia đang nháy mắt ra hiệu với mình.
- Lập tức lui lại hết cho ta, bảo hộ Tiểu Hắc thiếu gia
- Không phải muội vừa nói...ái, đừng nhéo nữa ta nghe là được mà.
Trương Bất Phàm định càm ràm liền bị Loan Phụng nhéo lỗi tai lôi đi khiến lão xấu hổ xin lỗi liên tục.
Thế là tính huống quái dị đã diễn ra khi toàn bộ lực lượng của Mạc Kiếm Môn chẳng những không thèm truy sát tàn quân của Thành Hà Môn mà còn chạy ngược hướng với bọn chúng nữa.
Cuối cùng cả trăm người đều tụ tập tạo thành nhiều vòng tròn bao lấy Tiểu Hắc ở giữa.
Trước cảnh tượng đó, những kẻ đang cắm đầu liều chết liều sống bỏ chạy thì mừng rỡ còn Dương Thang thì nét mặt cổ quái.
Lão ta rõ ràng đã bày tỏ thiện ý mà sao tên nhóc kia vẫn đề phòng mình đến thế kia.
Đạo đối đãi quý nhân của người nước Yên "đặc biệt" đến thế sao?
Nếu như có người của Mạc Kiếm Môn hỗ trợ thì Dương Thang còn tự tin chém giết hết đám người Uông Bá Điền và Điền Xạ.
Còn bây giơ mỗi tên đều chạy về một phía thì lão ta cũng đành bó tay.
Địa cấp cao thủ có nhanh cách mấy cũng không thể nào phân thân được, càng không nói đến sử dụng thần thức để truy tung như tu tiên giả.
- Haha, Dương lão quỷ, ngươi đã già thật rồi.
Đường đường một địa cấp cường giả lại chẳng thể làm gì mấy con kiến hôi.
Một tiếng cười lớn vang lên khiến cho sắc mặt của Dương Thang khi vừa nghe thấy liền trở nên cực kỳ khó coi.
Đồng thời, một loạt chừng hơn chục bóng đen liền xuất hiện, dẫn đầu là một lão già mặc áo màu xám , vừa chặn đường đám tàn binh, vừa ra tay chém giết không chút lưu tình nào cả.
- Lại là địa cấp cường giả, còn lại tu vi ít nhất là huyền cấp sơ kỳ.
Điền chưởng môn, chúng ta phải tự cầu phúc cho mình thôi.
Uông Bá Điền thở dài, nội tâm như rớt xuống hố sâu vạn trượng.
Nếu chỉ có một địa cấp truy sát thì lão ta vẫn còn cơ hội sống sót nhưng nếu thêm một địa cấp và vài huyền cấp nữa thì đúng là cửu tử nhất sinh mà.
Con người cho dù bị ép đến đường cùng cũng không thể buông tay chịu chết.
Thế là cho dù biết cơ hội đào sinh cực kỳ nhỏ bé thì cả Điền Xạ lẫn Uông Bá Điền đều liều mạng tung hết bản lĩnh ra.
Với vị Thanh Hà Bá Thương, lão vung cây thương dài của mình ra, một món thần cấp binh khí mà lão đã dùng tiết kiệm cả nửa đời để đạt được.
Còn họ Uông thì phóng ra độc vụ xung quanh mình, lão hi vọng đối phương vì kiêng kỵ độc tố mà tha cho lão một mạng.
Kết quả không như mong đợi, lão nhân vừa xuất hiện khuôn mặt hiện lên vẻ ác độc vung tay với đám người đi chung của mình:
- Giết hết cho ta, không để một tên nào sống sót.
- Rõ thưa gia chủ.
Đội hình xa xỉ có đến ba huyền cấp hậu kỳ, bốn huyền cấp trung kỳ cùng với sáu huyền cấp sơ kỳ hô lớn rồi đồng loạt như tử thần đòi mạng xông đến đồ sát.
Rất nhanh với sức mạnh áp đảo bọn họ không chút trở ngại gì đem người của Thanh Hà Môn cùng Liêu quốc giết đến đỏ cả đất.
- Xin tiền bối hãy tha cho ta, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời phụng sự cho ngài.
Bị một huyền cấp hậu kỳ nhắm trúng, Điền Xạ muốn khóc hết cả nước mắt.
Đừng nói là võ học của Yên quốc kém xa thế gia Triệu quốc mà ngay cả tu vi của người ta cũng đủ để nghiền ép lão ta rồi.
Đáng tiếc vị lão giả kia vẫn tỏ ra vô cảm, không chút động dung nào cả.
Sự chênh lệch quá lớn khiến cho trận chiến diễn ra không quá lâu, vị chưởng môn được xem là một trong những cao thủ đỉnh tiêm ở Yên quốc cứ vậy mà ngã xuống trong sự không cam lòng tột cùng.
Thậm chí chỉ vừa mới đây, Điền Xạ lão còn mơ tưởng về tương lai huy hoàng của Thanh Hà Môn.
Vậy mà giờ cả môn phái lại bị diệt vong cũng chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Ý trời trêu người a!
- Các ngươi dám giết người của độc sư đoàn Liêu quốc, các ngươi sẽ phải trả giá rất đắt.
Cả người nhuốm máu, Uông Bá Điền gầm lên trong tuyệt vọng.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới