"Mười ba cao thủ huyền cấp, hai lão già cường giả địa cấp.
Đội hình này thật sự là quá hoành tráng rồi"
Tiểu Hắc cố gắng xoay chuyển đầu óc của mình để tìm ra kế sách khả thi nhất cho mình vào tình cảnh này.
Tình hình trước mắt, nó chỉ còn hai con đường là liều mạng hoặc là đầu hàng để bảo toàn cho người của Mạc Kiếm Môn.
Diệp Thanh Hàn liên tục bên tai Tiểu Hắc khuyên can Tiểu Hắc bỏ chạy, đáng tiếc tiểu tử này có chính kiến của mình.
Nếu những kẻ bị giết chết không chút quan hệ nào với nó, Tiểu Hắc sẽ không nói hai lời mà phủi mông bỏ chạy ngay.
Còn hiện tại thì...
- Tiểu Hắc tiểu hữu, ngươi mau chạy thoát trước đi.
Lão phu sẽ chặn người của Dư gia lại.
Hô lớn một câu, Dương Thang như mãnh hổ bùng nổ, khí thế của địa cấp cường giả thật thụ tràn ra khiến cho người xung quanh đều cảm thấy áp lực.
Trên tay Dương lão gia chủ là một thanh nhuyễn kiếm nhìn vô cùng sắc bén, cấp bậc rõ ràng không thấp chút nào.
Trước khi quyết định rút kiếm, trong lòng của vị Dương lão gia chủ này đã phải đấu tranh khá kịch liệt.
Vì một đứa trẻ xa lạ mà phải đánh nhau với một đại gia tộc khác là một chuyện ngoài sức tưởng tượng, thậm chí với nhiều người ngoài cuộc đó là việc rất điên rồ.
- Đúng là ngu ngốc, các ngươi mau đi bắt thằng nhóc đó lại cho ta.
Còn Dương lão quỷ để cho lão phu đối phó.
Phân phó thuộc hạ xong, Dư Quản cũng rút ra một thanh đao rồi dậm chân một cái liền xông vào giao chiến với Dương Thang.
Cả hai vốn đều là địa cấp cường giả nên dù không tung ra sát chiêu thì lực phá hoại cũng không tầm thường nên trong phạm vi vài trượng không ai dám đứng gần cả.
Tuy Dương Thang thật lòng muốn ngăn cản Dư Quản thì tất cả cũng ở trong phạm vi ngăn cản mà thôi.
Lão ta vẫn không dám dùng đến sát chiêu bởi lẽ đối phương cũng úy kỵ tương tự.
Nếu thật sự họ Dương dám phá vỡ qui tắc thì cả hai sẽ thật sự sinh tử đại chiến, không thể vãn hồi.
Có điều việc cầm chân một địa cấp cường giả cũng đã là một trợ lực cực lớn dánh cho Tiểu Hắc vào lúc này rồi.
- Tiểu Hắc thiếu gia, cậu mau rời đi, chúng tôi sẽ ở lại ngăn chặn kẻ địch.
Loan Phụng cùng Trương Bất Phàm không hẹn mà cùng nói với Tiểu Hắc.
Kết quả Tiểu Hắc liền lập tức lắc đầu đáp:
- Kẻ địch quá mạnh, các người lại đang mang thương thế, không thể hi sinh vô ích được.
- Nhưng mà...
Loan Phụng biết lời của Tiểu Hắc không sai, chỉ là người ta là ân nhân, đạo nghĩa giang hồ không thể không nói đến.
- Không cần lo cho ta, bọn chúng muốn có được ta thì sẽ không dám tổn hại gì đâu
Cười nhạt một cái, Tiểu Hắc nói vài lời trấn an rồi chậm rãi đứng dậy bước lên phía trước.
Chỉ cần không chết thì tương lai sẽ còn có thể vùng vẫy được, cho nên đa phần trong tình huống này mọi người sẽ lựa chọn đầu hàng.
Có điều Tiểu Hắc biết cho dù mình lựa chọn ra sao thì Mạc Kiếm Môn vẫn khó thoát một kiếp.
Giết người diệt khẩu!
Nhìn cách hành xử máu tanh của đám người Dư gia, không có gì chắc chắn là bọn chúng sẽ buông tha cho Mạc KIếm Môn.
Cho dù Tiểu Hắc có đưa ra điều kiện thì bọn chúng ra tay sau lưng không được sao? Lời hứa có khi đáng giá ngàn vàng nhưng cũng có khi chỉ là một lời nói suông mà thôi.
Lòng người gian trá, những ai quá thật thà đều sẽ phải lĩnh bài học nhớ đời.
"Sư tôn, đệ tử bất hiếu, phụ lòng dạy dỗ của người"
Tiểu Hắc thầm truyền âm với Diệp Thanh Hàn.
Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng thở dài, sau một lúc ông ta mới hung hăng trả lời:
"Tiểu tử thối, ngươi đừng làm cái trò bi tráng đó với ta.
Lão phu thừa biết ngươi vẫn còn hậu chước phía sau.
Linh hồn lực của ta bây giờ không còn nhiều, không thể lãng phí để xử lí mấy tên phàm nhân yếu đuối kia được"
Bị sư phụ mắng mỏ, Tiểu Hắc chẳng những không thấy xấu hổ mà cười khẽ cười hì hì.
Trong tay nó thật sự ít nhất cũng còn vài ách chủ bài lót đáy hòm, nều cần thiết thì đừng nói là địa cấp, cho dù thiên cấp siêu cao thủ đến đây cũng chưa chắc có quả ngon để ăn.
Cơ mà Tiểu Hắc nếu có bị bắt làm tù binh nó cũng tuyệt sẽ không nhờ đến Diệp Thanh Hàn giúp đỡ.
Bởi lẽ tàn hồn của vị sư phụ kia đã thật sự như ngọn đèn trước gió, nếu ông ta ra tay thì đó cũng là lần cuối cùng.
Cho nên trừ khi thật sự không còn cách nào khác nếu không dù nguy hiểm đến mức nào Tiểu Hắc đều sẽ tự mình xử lý.
"Sư phụ yên tâm, đệ tử chỉ đùa với người một chút thôi.
Kịch hay vẫn còn phía trước, chúng ta không cần phải vội vàng."
Khóe miệng cười như có như không, Tiểu Hắc nhìn về phía Dương Thang đang đánh nhau khí thế với Dư Quản.
Đối phương tưởng nó là con nít còn hôi miệng sữa hay sao?
Một địa cấp cường giả chạy từ Triệu quốc đến đây chỉ vì muốn bảo hộ cho nó? Thật xin lỗi, trên thế gian này làm gì có nhiều thánh nhân vậy.
Chẳng qua mỗi người đều vì lợi ích riêng mà thôi.
Nếu rơi vào tay họ Dương kia, Tiểu Hắc cũng không biết có gì khác biệt với Dư gia hay không nữa.
Nếu Dương Thang biết suy nghĩ của Tiểu Hắc chắc chắn lão ta sẽ nhảy lên gào to kêu oan uổng.
So với một trận pháp sư thì tương lai của gia tộc quan trọng hơn a, mà lão vốn từ đầu không hề biết Tiểu Hắc là trận pháp sư gì cả.
Bây giờ chính lão cũng đang hối hận xanh cả ruột đây.
Lão bằng hữu kia không biết đã biến đi đâu mất, không hề nhắc nhở lão về việc Dư gia tham dự vào.
- Tiểu tử, ngoan ngoãn đi theo Dư gia ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, tiền đồ vô lượng.
Còn nếu chống cự thì kết cục sẽ giống như hắn ta.
Một tên huyền cấp hậu kỳ cầm trên tay đầu lâu của Uông Bá Điền mỉm cười hăm dọa.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới