- Nhan cô, người nghĩ chúng ta có cần hỗ trợ một tay không?
Hạ Khiết An đưa đôi mắt đẹp nhìn màn sương mù dày đặc bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Vị Nhan cô sau khi suy nghĩ vài giây thì lắc đầu thở dài đáp:
- Trận pháp kia không đơn giản, nếu ta liều lĩnh xông vào có thể không giúp được gì mà còn bị vây trong đó.
Việc tốt nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi.
Tiểu thư cũng đừng quá lo lắng, trận pháp vẫn còn hoạt động chứng tỏ người điểu khiển trận vẫn còn sống.
Nhan cô trong lòng đã có chút hối hận.
Sớm biết tên nhóc kia lợi hại đến thế thì bà ta cũng không nên tỏ thái độ thành kiến làm gì.
Ai mà đoán được ở Yên quốc nhỏ bé này lại có thể sinh ra một đứa trẻ kinh diễm đến thế.
Trận pháp sư chỉ khoảng mười tuổi, kể ra cũng chẳng ai tin, nghe chẳng khác nào truyện đồng thoại vậy.
Việc vị tiểu thư của bà ta quá nhân từ cũng khiến Nhan cô nhức đầu.
Địa vị của tiểu thư vô cùng đặc biệt, nếu cứ giữ cách hành xử này nhất định sẽ mang họa vào thân.
Việc này cần phải thông báo lại cho tông chủ một tiếng mới được.
Phía dưới cơn mưa tầm tã, Tiểu Hắc bỗng nhiên ngồi xuống, hai tay bắt quyết cực nhanh, chú ngữ lại một lần nữa khe khẽ vang lên.
Hành động này của nó làm cho Loan Phụng và Trương Bất Phàm vừa hồi hộp chờ đợi vừa tỏ ra tò mò.
- Lão đầu, trong các điển tịch công pháp trên giang hồ ông đọc được, có thứ gì giống với Tiểu Hắc thiếu gia đang thực hiện không?
Loan Phụng hích nhẹ Trương Bất Phàm một cái hỏi thăm.
Với lịch thiệp sâu dày như bà ta cũng chẳng biết Tiểu Hắc đã làm như thế nào để mặt đất nứt ra, rồi đá nhọn trồi lên, lại cả những quả cầu lửa khủng bố kia nữa.
Tất cả đều vượt quá kiến thức của vị Loan trưởng lão này.
- Quan tâm làm gì? Kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ này chúng ta làm sao có thể tưởng tượng được.
Tiểu Hắc thiếu gia chắc chắn là tuyệt thế kỳ tài đã được một siêu cấp cao thủ ẩn thế thu nạp và truyền thụ.
Cho nên những kẻ như chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng, không nên thắc mắc quá nhiều.
Trương Bất Phàm suy nghĩ đơn giản, lòng dạ rộng rãi, ông ta có cái nhìn rất thoáng khiến cho Loan Phụng nghe xong cũng xấu hổ gật đầu khen phải.
- Nhìn kìa, Tiểu Hắc thiếu gia đang thi triển bí thuật đến hồi mấu chốt
Theo tiếng la của Loan Phụng, hai người nhìn thấy Tiểu Hắc đã đứng dậy, hai mắt mở to ra, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, hai tay bắt quyết liên tục.
Trên hai bàn tay của Tiểu Hắc, linh lực màu xanh lục lam nhạt lưu chuyển, trông khá thần kỳ.
- Nước vô hình vô tướng, mang theo sức mạnh hủy diệt của trời đất.
Phong cho ta
Hai tay duỗi thẳng ra, nước mưa bỗng nhiên tụ hội lại, dùng tốc độ nhanh như chớp bao lấy từng người của Dư gia, trừ Dư Quản ra.
Trong quả cầu nước, ai nấy đều phải nín thở, nếu không sẽ bị nước sặc khiến cho bản thân bị ngộp thở.
Chứng kiến cảnh tượng phi thường này, Loan Trương hai người không thể nào ngậm miệng lại được, hai mắt cũng mở to hết cỡ.
Trương chưởng môn còn lấy tay nhéo mình một cái xem mình có đang nằm mơ hay không.
- Đứng ra đó làm gì, mau xử lý huyền cấp hậu kỳ, ta không thể duy trì được bao lâu đâu.
Vừa phải dùng linh lực duy trì trận pháp, lại phải thi triển Thủy hệ pháp thuật, Tiểu Hắc cảm giác linh lực của mình không thể trụ được bao lâu.
Lần này nếu thất bại thì rất có thể nó sẽ phải lật thuyền trong mương mất.
Thủy pháp thuật trong tranh đấu giữa tu tiên giả không quá nổi bật nhưng với phàm nhân lại thật sự là một loại thuật pháp chí mạng.
Bởi lẽ tu tiên giả có thể nhịn thở rất lâu, khi đạt đến tu vi cao thâm thì việc không cần không khí để thở là chuyện hết sức bình thường.
Còn nhân loại phàm tục lại khác, cho dù là huyền câp, địa cấp hay thiên cấp thì họ vẫn không thể nhịn thở được.
Cho nên một khi bị pháp thuật tạo ra một quả cầu nước bao lấy, đám người Dư gia gần như bó tay, toàn bộ đều rối loạn cùng cực.
Nước vốn vô hình vô tướng!
Không thể phá vỡ thủy hệ pháp thuật bằng nội khí hay sức mạnh của phàm nhân được, bởi lẽ nước không thể bị phá vỡ trừ khi bốc hơi hoặc đóng băng lại mà thôi.
Có chăng là những tên này chạy khỏi phạm vi thi pháp của Tiểu Hắc thì pháp thuật sẽ hết tác dụng, cơ mà bọn chúng thân hãm vào khốn trận thì chạy đi đâu được.
Cho nên khi thấy trời mưa to, Tiểu Hắc đã biết thiên ý đứng về phía nó.
Nhược điểm duy nhất của Thủy hệ pháp thuật là phải có nước.
Tất nhiên tự thân tu tiên giả cũng có thể tạo ra nước từ trong không khí, có điều làm vậy cần tốn kém linh lực và tinh thông thủy thuật.
Trong khi Tiểu Hắc không có nhiều thời gian nên nó chỉ tu luyện một số thuật pháp ngũ hành có thể ứng dụng trong thực tiễn và không quá khó tu hành.
Một phần nữa là do Tiểu Hắc vẫn tin tưởng vào lời của Diệp Thanh Hàn, rằng nó là phong hệ tu sĩ, không thể tu luyện các thuật pháp khác thâm sâu được.
Dù vậy thì với một số sơ cấp pháp thuật, tu sĩ đã đủ sức đánh cho mấy tên phàm nhân tự nhận là cao thủ không thể trở tay rồi.
Đám người Dư gia cố gắng chạy toán loạn cả lên, chỉ là cái quả cầu nước kia cứ như keo da chó, không có ý tứ buông tha bọn họ.
Cũng may là tất cả đều là huyền cấp cao thủ, chứ nếu là người thường bị chết ngộp nước mất rồi.
Có điều dù cho chạy lung tung thì bọn chúng vẫn bị vây bên trong lưỡng cực trận, không thể nào chạy thoát ra được.
Nếu không bị hạn chế về linh lực, chỉ với khốn trận và thủy thuật thì cho dù có gặp địa cấp cao thủ Tiểu Hắc vẫn tự tin đánh bại đối phương.
Đó chính là cách biệt tiên phàm, không thể so sánh thực lực của một tu tiên giả qua võ công phàm tục được.
Linh lực càng cao, có thể thi triển nhiều pháp thuật thì tu tiên giả chính là vô địch.
Trở lại trận chiến, hai người Trương Phàm liền chia nhau ra, mỗi người lựa một huyền cấp hậu kỳ quấn lấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới