- Khởi nguồn của võ học trên toàn thế giới? Nghe có vẻ hơi khoa trương, chắc Chân Võ Điện kia rất lợi hại nhỉ?
Dám tự xưng là khởi nguồn của võ học thì đúng là không phải chỉ có hư danh là được.
Tất nhiên Tiểu Hắc hoàn toàn không hề để tâm đến mấy công pháp võ học thế tục, cái nó chú ý đến chính là không biết nơi được mệnh danh là thánh địa kia có tài nguyên nào quý giá hay không? Theo lý thuyết thì một nơi đứng đầu thiên hạ thế kia chắc chắc sẽ có một bảo khố mà người nghe đến phải chảy cả nước miếng thèm thuồng.
- Địa vị của Chân Võ Điện vô cùng siêu nhiên, công pháp tuyệt đỉnh hay vũ khí siêu việt thánh cấp ở nơi đó đều không thiếu.
Nghe nói chỉ cần được bọn họ thu nạp thì cho dù là một kẻ vô dụng cũng sẽ biến thành tuyệt thế cao thủ.
Dương Thang vừa nhâm nhi trà ngon vừa kể chuyện về Chân Võ Điện, hình tượng không khác gì đám giang hồ thuật sĩ chuyên đi buôn chuyện kiếm cơm ở nơi trà dư tửu hậu cả.
Lão gia chủ Dương gia này không hề biết mấy cái thứ như tuyệt đỉnh công pháp gì đó chẳng có chút sức hút nào với Tiểu Hắc cả.
Cho dù là thiên cổ võ học thì vẫn chẳng thế giúp con người trường sinh được, vậy thì có gì thú vị cơ chứ?
Do đó, Tiểu Hắc vẫn tỏ ra lười nhác hỏi tiếp:
- Nói vậy, Dương gia chủ hi vọng tộc nhân của mình được Chân Võ Điện để mắt tới?
- Haha, tuy Dương gia không thể so sánh với đại môn phái nhưng mấy đứa tử tôn cũng có chút tiềm lực.
Dương Thang vuốt chòm râu bạc cười vui vẻ, giọng nói đầy vẻ tự hào.
Nếu được Chân Võ Điện thu nhận tuyệt nhiên là điều mà bất kỳ võ giả nào cũng mơ ước, ngay cả gia tộc hay môn phái cũng vì thế mà thơm lây.
Không phải cổ nhân vẫn hay nói một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên sao?
Còn nếu không được thì chỉ cần một quyển công pháp hay võ học, thậm chí là đan dược hay binh khí cũng không tệ.
Bất cứ thứ gì xuất phát từ Chân Võ Điện đều không tầm thường.
Nghe nói mấy đại môn phái xưa kia cũng là do đạt được truyền thừa từ Chân Võ Điện mới phát triển huy hoàng đến ngày nay.
Trong giang hồ còn đồn đãi rằng chỉ có công pháp của thánh địa mới giúp võ giả đột phá được thiên cấp, trở thành tồn tại vô địch thủ.
Mật ngọt chết ruồi! Tiểu Hắc trong lòng thầm cười lạnh.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.
Nếu Chân Võ Điện đã tốn công thì ắt hẳn có mục đích phía sau.
Chỉ là các gia tộc cùng với mấy môn phái kia chấp nhận làm con thiêu thân, mắt nhắm mắt mở để cho bản thân bị lợi dụng mà thôi.
Vốn không phải người nhiều chuyện thích xen vào việc kẻ khác, Tiểu Hắc cũng không bày tỏ suy nghĩ của mình.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc thì đại khái Tiểu Hắc đã hiểu được ý định của Dương gia.
Có điều nó cũng không vội lên tiếng đồng ý hay từ chối mà vẫn chăm chú vào trà nóng và bánh ngọt.
Điều này cũng không có gì lạ, muốn người khác ra sức vì mình thì cần phải có đãi ngộ cực lớn để động tâm đối phương.
Hiểu ra vấn đề nhanh chóng, Dương Thang lập tức đưa ra một số điều kiện hấp dẫn:
- Nếu như tiểu hữu đồng ý gia nhập Dương gia, chúng ta sẽ dành đãi ngộ cho cậu như thiên kiêu cao cấp nhất, đồng thời cũng sẽ được gia tộc bảo hộ an toàn suốt đời.
- Thật xin lỗi Dương gia chủ, Tiểu Hắc vốn là người của Mộc gia, ta cũng không muốn mang cái danh "phản bội" trên người.
Dương Thang vừa dứt lời Tiểu Hắc đã trả lời ngay không do dự.
Đùa sao? Một đại gia tộc không biết có bao nhiêu tích trữ nhưng chắc chắn không thể nuôi nổi một tu tiên giả lâu dài.
Chưa tính đến địa cấp cường giả tương lai sẽ bị Tiểu Hắc qua mặt, vậy thì bảo vệ cái rắm gì nữa.
Chỉ bấy nhiêu lợi ích mà đòi cột chặt Tiểu Hắc nó với Dương gia à, tốt nhất các người nên đi ngủ đi, vì trong mơ cái gì chẳng có.
- Khụ khụ, là lão phu quá hồ đồ, vậy ta nên thay đổi điều kiện một tí.
Là một lão gia hỏa sống hơn nửa đời, dĩ nhiên Dương Thang rất khôn khéo trong việc đàm phán.
Giá trị của một trận pháp sư to lớn thế nào không cần nói ra thì ai cũng đã rõ, lại còn việc Tư Không Hiền tiên đoán Tiểu Hắc có thể giúp cho Dương gia thay đổi vận mệnh của mình nữa.
Cho nên dù phải xuất ra tí huyết thì Dương lão gia chủ bắt buộc phải thuyết phục Tiểu Hắc cho bằng được.
Còn về việc muốn dùng bạo lực thì quên đi.
Thứ nhất là Tư Không Hiền đã nhấn mạnh rằng không thể ép buộc, nếu không sẽ phản tác dụng.
Tiếp theo, uy hiếp một trận pháp sư là điều không khôn ngoan tí nào, ai mà biết ngày nào đó người ta cắn ngược lại Dương gia một cái thì sợ rằng gà chó cũng không yên.
Đàm phán suốt nửa canh giờ, Dương Thang cảm thấy miệng lưỡi khô cả.
Trong lòng lão là cả một trận bất đắc dĩ, tiểu tử trước mặt khó xơi hơn lão tưởng rất nhiều.
Tính cách cẩn trọng đến mức này làm sao tồn tại trong một đứa trẻ mới mười tuổi được chứ, đúng là gặp quỷ mà.
- Được rồi, tiểu hữu ngươi nói xem cần điều kiện gì ngươi mới đồng ý gia nhập Dương gia.
Chỉ cần không quá phận, chúng ta sẽ đồng ý.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của Dương Thang rồi, lão ta cũng đã bó tay.
Nếu như Tiểu Hắc không đụng chạm đến giới hạn của gia tộc thì lão sẽ suy xét.
Dù sao tài nguyên có nhiều cũng không thể một sớm một chiều giúp Dương gia trở nên huy hoàng được, cho nên ván này buộc Dương Thang phải đánh cuộc rồi.
- Hì hì nếu Dương lão gia chủ đã nói vậy thì Tiểu Hắc không thể ra vẻ khách sáo được rồi.
Thấy lão già kia cuối cùng cũng chịu lui một bước, Tiểu Hắc mỉm cười vui vẻ.
Đàm phán với mấy lão già thành tinh thật là mệt, Tiểu Hắc cảm giác đánh nhau với huyền cấp cao thủ cũng không áp lực bằng trò đấu não này.
- Đầu tiên, ta không muốn gia nhập vào bất cứ thế lực nào cả, cho nên nếu ta giúp đỡ Dương gia thì đó cũng chỉ là giao dịch thuần túy mà thôi.
Điều này nếu Dương lão gia chủ không đồng ý thì phía sau cũng không cần bàn bạc tiếp nữa.
Với điểm mấu chốt, Tiểu Hắc rất cương quyết.
Thái độ của nó không ngoài dự đoán của Dương Thang, ao nhỏ thì không thể chứa được chân long.
Một siêu cấp thiên tài về trận pháp chắc chắn phải có cao nhân phía sau, chỉ cần mời gọi được trợ lực đã là thành công lớn rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới