- Mộc Bình đệ, đã lâu không gặp.
Thanh niên ngoài ba mươi kia mỉm cười chào hỏi với Mộc Bình, giống như hai ngươi bạn tâm giao xa cách lâu ngày.
Trước thái độ của đối phương, Mộc Bình chỉ bình thản đưa tay ra bắt một cái, không quá thân thiết cũng không từ chối người từ nghìn dặm.
- Đã lâu không gặp, anh Trần Hỏa.
Bất ngờ trước cử chỉ thành thục của Mộc Bình, Trần Hỏa tỏ ra bất ngờ cười to nói:
- Xem ra lời đồn quả không sai, Mộc thiếu gia của chúng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều, còn trở thành người nổi bật nhất trong giới trẻ Huyền Kinh.
- Anh Trần Hỏa quá lời rồi.
Mộc Bình rất từ tốn đáp lại, giống như "Mộc thiếu gia" trong lời đối phương là một người xa lạ nào đó chứ không phải là chính mình vậy.
Tuy ngoài miệng là lời khen nhưng anh ta rõ ràng Trần Hỏa đang có ý xem nhẹ mình khi nhấn mạnh hai từ "giới trẻ".
Phải biết rằng nơi này là doanh trại, là nơi dành cho hán tử chân chính chứ không phải là chỗ cho những thanh niên mới lớn chơi đùa.
- Tâm tính không tệ, sau này chắc chắn Mộc đệ sẽ còn tiến rất xa.
Có chút bất ngờ khi Mộc Bình tỏ ra ứng xử quá bình tĩnh, khác xa với những gì Trần Hỏa suy nghĩ.
Thế là họ Trần lại cổ động vài câu, còn những người khác như Tiểu Hắc liền bị hắn ta xem như không khí, chỉ nhìn qua một lần rồi thôi.
Mà hẳn đám người Tiểu Hắc cũng chỉ như người qua đường ăn dưa, xem một vở kịch huynh đệ chào hỏi.
Hình như hai diễn viên này có chút nghiệp dư, tình cảm thể hiện cũng quá nhạt nhẽo như nước cất đi nha.
- Anh Trần Hỏa, không biết ta có thể gặp Trần bá phụ không? Ta có việc khẩn cần phải bàn bạc với người.
Cảm thấy nói chuyện với Trần Hỏa khá vô vị và tốn thời gian, Mộc Bình liền lên tiếng yêu cầu gặp đại tướng Trần Khả.
Có điều, câu trả lời của Trần Hỏa lại khiến cho nộ khí của Mộc Bình bốc lên:
- Thật đáng tiếc, tướng quân đang bận họp với các tướng lĩnh khác.
E là thời gian này không có thời gian rảnh để tâm sự với đệ.
Nếu đệ có việc gì có thể nói trực tiếp với ta cũng được.
Ngươi muốn gặp cậu ta? Haha, Trần Hỏa trong lòng cười lạnh.
Theo suy đoán của hắn ta thì Mộc Bình chính là đến đây để giao ra tín vật gì đó để xin một chức vụ trong đại quân.
Với danh tiếng của Mộc Bình hiện tại cùng với giao tình giữa tứ đại gia tộc thì có lẽ Trần Khả sẽ cho vị Mộc thiếu gia một chân đại tá cũng không chừng.
Xưa nay mỗi đại quân đều do một gia tộc làm chủ, tuy người của tứ đại gia tộc đều tham gia vào các quân đoàn nhưng chủ chốt đều thuộc về một phương.
Tỷ như Trần gia được xưng là Trấn Nam đại quân cũng là vì lý do đó.
Vấn đề là cho dù có ganh tỵ hay ích kỷ gì đi nữa, với cương vị là một vị tướng, việc Trần Hỏa đang muốn làm khó Mộc Bình chính là một hành vi không thể chấp nhận được.
Bởi vì bây giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng, mệnh nước lâm nguy, bất kỳ ai cũng không thể đặt cái tôi cao hơn tổ quốc, huống chi là một người quân nhân.
- Trần gia bao đời oanh liệt, thật không ngờ lại xuất hiện một tên không ra gì như thế.
Mạc Kiếm Môn là tông môn luôn đứng về phía chính nghĩa và ái quốc, họ đã hi sinh không biết bao nhiêu đệ tử lẫn các trưởng lão, chưởng môn vì bảo vệ cho Yên quốc.
Nên khi thấy thái độ của Trần Hỏa, Trương Bất Phàm không nhịn được mà lên tiếng mắng một câu.
Ngay cả những kẻ tâm địa không phải người thiện lương như Ngô Chí hay Tương Hoàn cũng khẽ lắc đầu.
Quân nhân có đạo quân nhân, người giang hồ có đạo của người giang hồ.
Một kẻ không sống đúng với đạo của mình đều khiến cho người ta chán ghét.
- Lão già, ngươi là ai mà dám lớn tiếng ở đây? Lại còn to gan vũ nhục Trần gia với Trần tướng quân.
Tên đại tá theo sau Trần Hỏa ngay lập tức bước ra lên tiếng chất vấn.
Gã ta là một kẻ đi theo nịnh bợ Trần thiếu tướng, cũng có thể xem như "đàn em" thật thụ dù trong doanh trại nghiêm cấm kết bè kết đảng.
- Ta mắng hắn thì sao? Ngay cả ngươi ta cũng mắng.
Thân là quân nhân lại không biết đúng sai, lại còn "phẩy đuôi" lấy lòng kẻ khác.
thật...!chẳng ra gì cả.
Trương chưởng môn định chửi tục nhưng nghĩ lại hình tượng của mình nên thôi.
Dù vậy thì mấy câu chửi rất trực tiếp của lão chẳng khác gì cú tát khiến cho tên đại tá kia tức đến đỏ mặt.
Ngay cả Trần Hỏa cũng nhíu mày, hắn ta đường đường là thiếu tướng, một lão già dân đen lại có thể sỉ nhục trước mặt mình ư.
Nếu không phải lão ta đi theo Mộc Bình thì không chừng Trần Hỏa đã sớm động thủ.
Trần thiếu tướng có "hàm dưỡng" tốt đấy, có điều tên thiếu tá kia lại không được như vậy.
Gã ta định vung tay đẩy Trương Bất Phàm một cái, thân là đại tá, có tu vi nhân cấp, tốc độ của gã không tệ.
Ngay khi tay tên đại ta suýt chạm vào người đối phương thì lão già ốm nhom kia chợt nhanh như chớp chụp lấy tay gã, còn nở một nụ cười nói:
- Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi tâm lí kém cỏi vậy cũng đòi ra trận đánh giặc.
Vừa dứt lời, Trương Bất Phàm đã dùng một tay vật tên đại tá ngã ra đất.
Chứng kiến cảnh này, Trần Hỏa tỏ ra sửng sốt, trong khi trung niên đứng bên cạnh hắn cũng khẽ động dung.
Việc dùng một tay vật ngã một nhân cấp võ giả không phải việc dễ dàng, lão già còn ra tay sau, hậu phát chế nhân, chứng tỏ chí ít ông ta cũng phải là nhân cấp đỉnh hoặc là cao thủ nội khí.
Sau đó, cả hai liền buông lỏng, bởi lẽ bên cạnh Mộc Bình có một vài cao thủ đi theo cũng không có gì là lạ.
Thân phận ngôi sao sáng tiềm năng chất của Mộc gia, gia tộc nhất định sẽ phải bảo hộ thật tốt mới đúng.
- Viên Thượng, anh kéo Quốc Kiên dậy đi, thật làm mất mặt quá.
Trần Hỏa hướng trung niên nói, giọng điệu cũng tương đối ôn hòa, không giống thượng cấp ra lệnh cho hạ cấp của mình.
- Được.
Ông lão, xin đắc tội.
Trung niên họ Viên gật đầu, lạnh lùng tiến đến, một tay chụp lấy tên đại tá đang nằm như đống bùn dưới đất.
Trong mắt trung tiên thì dù cho đối phương có là cao thủ nội khí thì nhiều nhất cũng chỉ có tu vi hoàng cấp sơ kỳ, không thể so sánh với bản thân được.
Sự tự tin đó nhanh chóng bị đánh tan khi Viên Thượng dù đã dùng không ít khí lực vẫn như cũ không thể kéo Quốc Kiên về phía mình.
Lúc nào, ông ta mới ngưng trọng nhìn Trương Bất Phàm nói:
- Xem ra ta đã đánh giá thấp lão rồi.
Vậy thì bây giờ ta sẽ chân chính tung hết khả năng của mình.
Nội khí trong người bùng lên như vũ bão, trung niên nhân một tay đánh về phía Trương Bất Phàm.
Nhìn thấy một chưởng đánh tới, Trương chưởng môn cười nhạt, giơ tay ra đón đỡ, lấy cứng chọi cứng.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Nhất Thần Thâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Nhất Thần Thâu, truyện Đệ Nhất Thần Thâu , đọc truyện Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu full , Đệ Nhất Thần Thâu chương mới