Quân Niệm bình tĩnh đem trang bị đã được tạp xong cất hết vào trong kho hàng, mẹ cô vẫn còn chưa trở về, Quân Niệm không khỏi thở dài.Hành vi của mẹ cô thật đúng là làm cho cô có muốn làm bộ không biết cũng không được, rõ ràng là “Ý không ở trong lời”, không hiểu sao mẹ cô lại muốn hai người bọn họ ở chung như thế?
Cô cũng đã nói đi nói lại với mẹ rằng bản thân cô hai năm nay ở đây một mình, cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn với mẹ cô cả. Nhưng từ ngày Từ Phong tới đây chưa được vài bữa thì mẹ cô đã cố tình tới giúp vui, bà có cần có tất yếu phải làm lộ liễi đến như vậy không?
Nghĩ đến Từ Phong kia vẫn đang mặt lạnh, Quân Niệm cô không khỏi thở dài, kế hoạch của mẹ cô không biết tột cùng là còn tới cái gì nữa đây …
Logout, tắt máy, ngủ …
Ý thức không rõ ràng, Quân Niệm bỗng nhiên nhớ tới chuyện Từ Phong anh đề nghị ngày mai hai người bọn họ cùng đi học, cô hơi hơi rối rắm trong lòng, chắc hẳn là anh ta chỉ tính nói giỡn? Trong trường học luôn cố tình như không quen biết, về đến nhà lại còn bày ra một bộ biểu tình thối như thế, hai mặt như anh ta chắc hẳn là không nói thật đi …
Không khí tươi mát buổi sáng sớm làm cho tâm trạng Quân Niệm cô có chút thanh tỉnh, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ báo thức, cô đành thở dài. Quả nhiên cô lại dậy trễ, xem ra bữa sáng của cô lại không có rồi … thật là thảm mà.
Quân Niệm nhanh chóng quyết định ra khỏi phòng rửa mặt, liền nhanh chóng nhìn thấy Từ Phong anh đang ở nơi anh đáng ra không nên có mặt lúc này đó là nhà bếp.
Một thân ảnh đơn giản mặc áo ngủ khêu gợi, tóc tai lộn xộn càng khiến cô trông rất đáng yêu, ánh mắt vẫn còn chút ngái buồn khiến bộ dáng cô càng thêm mê ly làm cho Từ Phong anh cũng ngây ngẩn cả người. Trong đầu không hiểu chuyện gì đang hiện ra, cô nàng này bộ dáng cùng “Chồng trước” của cô hiện ra có phần làm anh cảm thấy khó chịu.
“Nếu em không đi đánh răng rửa mặt, chắc chắn em sẽ đến muộn.”
Cuối cùng vẫn là Từ Phong lấy lại tinh thần trước, ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt của chính mình, tiếp tục sắp xếp bữa sáng trên. Quân Niệm lúc này mới phát hiện ra, trên bàn ăn đã được chuẩn bị tốt hai phần ăn sáng … Ách, hai phần? Đừng nói là người nầy vì cô mà chuẩn bị nha?
Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo!
“Anh tại sao còn chưa đi? Bị muộn rồi sao?”
Từ Phong không quay lại,bất đắc dĩ ngẩng đầu, vẫn tiếp tục chuẩn bị bữa sáng chỉ khẽ rầu rĩ trả lời một câu “ Đi trễ một chút ”. Quân Niệm ngẩn người, nhớ tới chuyện chính cô cũng đang trễ, vì thế nhanh chóng chạy vội vào buồng vệ sinh …
Sự thật đã chứng minh,suy đoán của Quân Niệm là chính xác, trên bàn quả nhiên có một phần ăn sáng nữa mà có dùng đầu gối để đoán thì ai cũng có thể biết là anh chuẩn bị cho cô. Bất quá, xét thấy Quân Niệm tính xấu đói của bản thân cũng không định để bụng rỗng mà đến trường, cuối cùng cô vẫn quyết định dùng sau bữa sáng mới đến trường cùng với nhân vật từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như không Từ Phong kia.
Ra vẻ hôm nay nhân phẩm anh ta quả không tồi, Quân Niệm và Từ Phong ở 10 phút cuối trước khi cửa trường đóng cửa rốt cục cũng thuận lợi chạy tới cửa lớp. Sau khi đến trước cữa lớp, Quân Niệm cô nhẹ nhàng thở ra, phát hiện ánh mắt là lạ của mọi người đều tập trung trên người Từ Phong.
“Uy … anh vào phòng học trước đi, em còn có chút việc.”
“Đến giờ vào lớp rồi, còn có chuyện gì quan trọng hơn nữa chứ?”
Từ Phong khẽ nhíu nhíu mày, muốn ly khai cũng phải nghĩ ra cái lý do gì hợp lý chứ nhỉ, chả lẻ ngay cả nói dối cô cũng lười làm hay sao? Nghĩ đến đó hai người bọn họ đã thấy chắn trước mặt là một bạn cùng trường nào đó.
Ách,lúc Quân Niệm cô cũng chỉ là một tân sinh viên, đối với cảnh tỏ tình của các bạn nam cùng trường đúng là cũng có ảo tưởng một chút. Cô cũng từng suy nghĩ có hay không một ngày nào đó bỗng nhiên bên cạnh cô xuất hiện một người,tay cầm thanh tiểu đao sáng chói, miệng nói những câu đầy truyền thống đại loại … “Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn qua đây, phải để người ở lại”.
Cảnh tượng do cô nghĩ ra kia đúng là làm cho người ta hưng phấn dị thường, nhưng bất quá ở hai năm sau thời điểm đó như bây giờ, Quân Niệm biết ảo tưởng sở dĩ chỉ là ảo nghĩ mà thôi, chính là bởi vì nó cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Bất quá, hôm nay bản thân cô hành vi không bình thường, người cùng ở chung nhà như Từ Phong anh ta hành vi cũng không bình thường, theo cô suy đoán thì chắc điều đó đã khiến cho quỹ đạo thế giới cũng bắt đầu không bình thường nốt. Sự thật đã chứng minh đó chính là bây giờ đây, quả nhiên có người bỗng nhiên đột ngột xuất hiện bên cạnh cô từ đằng sau cái thân cây kia,điều duy nhất có vẻ không đồng nhất với tính chất câu chuyện mà cô từng ảo tưởng đó là thay vì trong tay anh ta phải cầm một thanh tiểu đao sáng loáng thì anh ta lại cầm một bó hồng đỏ rực.
Miệng anh ta cũng không phải là câu kinh điển kia, mà là vẻ mặt đầy thâm tình.
“Bạn cùng học Quân Niệm, anh thích em, em có thể cùng anh kết giao không …”
Sau đó, nghĩ đến trường hợp đầy kích thích như vậy khiến Quân Niệm cô cả người bỗng dưng hóa thạch … Sáng sớm,anh ta chờ cô ở nơi này, chính là vì để nói câu này thôi sao? Thế giới tuyệt vời như thế, không khí tươi mát như thế, người sắp muộn giờ học nhiều như thế … Bạn cùng học này, anh sẽ không phải là cố ý chọn lúc này đấy chứ?
“Ách … thực xin lỗi.”
Quân Niệm không có thân thủ tiếp nạn đào hoa, nên chỉ biết đứng đơ người ra nhìn ai đó, vẻ mặt vô cùng bi phẫn.
“Không sao đâu, anh biết em sẽ không đồng ý đáp ứng anh nhanh như vậy … Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ chờ em … ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em … ” ( nơi này tác giả tỉnh lược kiểu thông báo tự thuật của nhân vật nào đó)
Quân Niệm trong lòng rối rắm bất đắc dĩ nghe người nào đó thao thao tự thuật, bi phẫn trong lòng nghĩ đến chuyện vì sao trong lãnh vực văn học không xuất hiện một loại phương thức biểu đạt gọi là tự thuật nhỉ? Bên cạnh cô, Từ Phong anh từ đầu tới đuôi cũng không có ý định đi trước, vẻ mặt còn nhàn nhã lắng nghe, giống như anh đang nghe được chuyện gì đó thú vị lắm vậy.
Vì thế, biểu tình của Quân Niệm cô càng thêm bi phẫn, cái người đứng cạnh cô này rốt cuộc hôm qua anh ta ăn nhầm thuốc gì rồi? Không được, cứ tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ bị muộn giờ mất. Lúc mới bắt đầu, chính cô đại diện hội sinh viên đưa ra kiến nghị đề nghị các sinh viên không đi muộn về sớm!
Như vậy chẳng lẽ sau bao nhiêu thời gian “Vất vả” bảo trì kết quả của bản kiến nghị do chính mình đề ra bây giờ lại bị phá hủy trong tay anh chàng phá bĩnh si tình kia sao?!
“Ách … anh quen biết anh ta sao?” Quân Niệm quyết định ra tay một phen đem kẻ đang nhàn nhã là Từ Phong kéo đến trước mặt, rốt cục cô cũng thành công đánh gảy người nào đó đang thao thao bất tuyệt tự thuật.
“Không, không biết …”
“Vậy a … ” Quân Niệm từ trong đáy lòng cười nhẹ một tiếng hả hê, phải rồi đương nhiên là ngươi không biết anh ta, “Chúng ta ở cùng một chỗ, sáng nay lại đi trễ, nếu không vào lớp thì thật sự sẽ bị muộn mất.”
Vì thế, người nào đó sắc mặt thay đổi một cách thảm hại, bây giờ anh ta mới để ý đến người đứng bên cạnh Quân Niệm, ánh mắt nhìn thấy Quân Niệm và Từ Phong vẻ mặt anh ta như muốn nói gì lại thôi, cuối cùng lại vẫn đang tính nói cái gì cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể nặng nề nói một tiếng “Thật có lỗi” rồi sau đó biến mất ờ cuối hành lang.
Quân Niệm nhẹ nhàng thở ra, bìn tĩnh như không xoay người hướng về phiá phòng học, Từ Phong lúc bấy giờ vài bước đã đuổi kịp cô, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“Chúng ta từ khi nào thì quan hệ lại trở nên thân mật như vậy?”
Quân Niệm quay đầu, vẻ mặt vô tội càng thêm mờ mịt, “Chưa từng.”
“Vậy em …”
“Aiz … anh nói đến chuyện vừa rồi? Chúng ta không phải là đều ở tại khu 15 Kim Hoa Đống hay sao? Hôm nay có phải chúng ta đều rời nhà trễ, nếu không khẩn trươing chạy nhanh vào lớp học, chúng ta sẽ thật sự muộn hay sao? chả một câu kia của em có thể biểu hiện rằng chúng ta thân mật sao?”
Quân Niệm nói chuyện, khóe miệng đắc ý cười. Vẻ mặt Từ Phong anh có chút sửng sốt, rời bỗng nhiên khóe miệng anh cũng giơ lên, có chút dở khóc dở cười cảm giác làm cho người ta bỗng nhiên thực sự nhẹ nhàng …
Cứ căn cứ vào việc Quân Niệm đúng lúc đánh gảy đoạn tự thuật kia, thì chuyện cô cùng Từ Phong quang vinh cùng nhau đến muộn vẫn là sự thật hiển nhiên. Tất cả đông đảo bạn học cùng giáo sư đều chăm chú nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang lò dò bưóc vào kia, hai người bọn họ một trước một sau mặc dù đang trong tình huống đến trễ đáng xấu hổ như thế vẫn theo cửa chính bước vào tìm vị trí yêu thích mà ngồi xuống.
Bị chịu sự chú ý trong tình huống như thế làm cho Quân Niệm có chút đau đầu, chỉ biết Từ Phong anh ta rõ ràng là không có hảo ý, đây là anh ta ý muốn cô không được bình an đây mà. Cô cũng không phải là ngớ ngẩn đến nỗi không biết, mặc dù anh ta mới chuyển trường được vài ngày, nhưng cũng với vài ngày đó dường như anh ta đã vô tình thành lập ra cả đội bạn học nữ ngưỡng mộ anh ta rồi.
Quân Niệm khẽ cau mày, mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tay của Từ Phong anh ta đã muốn ở trên mặt cô, sửng sốt một chút, tim đập gia tốc cô lấy lại bình tình hỏi.”Anh đang làm cái gì đó?!”
Từ Phong mỉm cười, hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt hiền lành ở nhà sáng nay “Khóe miệng em dính cái gì kià.”
“Phốc … ”
Quân Niệm chợt nghe gặp phía sau cô dường như có một trận phun nước cùng thanh âm ngã xuống đất vô cùng phô trương, đáy lòng cô cảm thấy bản thân mình vô cùng oan uổng. Kẻ này quả là tiểu nhân “nhe răng tất báo”, không phải cô chỉ dùng anh để thoát có một kẻ si tình khó chơi kia mà anh ta quyết trả thù cô như vậy hay sao?
Đến nửa ngày sau Quân Niệm cô mới chợt nhớ tới đến, chuyện chính mình ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn mà, lúc đánh răng rõ ràng trước gương cũng đã xác thực trong miệng không có chỗ nào là không sạch sẽ, khóe miệng cô làm sao mà có thể dính này dính nọ như anh ta nói được cơ chứ?
Cư nhiên anh ta dám dùng chuyện này để lừa gạt cô! Đầu lợn chết kia! Quân Niệm tức giận một trận một trận, quả muốn đem người nào đó kéo ra ngoài quật cho một trận.
Quật anh ta cũng vô vọng, nhưng Quân Niệm lại không cam lòng bị vây vào hoàn cảnh xấu như thế, vì thế trả thù cô khẽ hung hăng bất ngờ nhéo mạnh phần thịt non sau khuỷu tay của Từ Phong.
“A … ”
Từ Phong một tiếng kêu rên, biểu tình vặn vẹo trên mặt cuối cùng cũng làm cho Quân Niệm cảm thấy hả hê một chút, đáng tiếc không đợi đến khi cô cao hứng, phía sau đã có một tiếng ho nhẹ, Từ Phong cũng phối hợp với vẻ mặt vô cùng ủy khuất, “Anh đã hảo tâm nói cho em biết, mà em lại cảm ơn anh bằng cách đó sao? Xuống tay mạnh như vậy thật không ngoan, đau chết anh rồi! Về nhà anh sẽ tìm em để tính sổ.”
Quân Niệm rốt cục trong gió hỗn độn, nghẹn khuất dùng đầu khẽ đập ở trên bàn thì một lần nữa lại nghe tiếng lao xao, bên tai còn nghe thấy giọng Từ Phong anh ta cười khe khẽ …
“Lưu Quân Niệm, có người tìm … ”
Tiếng chuông báo hết tiết học vừa vang lên, Quân Niệm đang nằm úp sấp trên bàn thở dài, chợt nghe thấy tiếng ai kêu, ngẩng đầu còn thấy hé ra vài gương mặt cười đến quỷ dị của bạn học, bỗng nhiên trong lòng cô có loại dự cảm xấu.
Đi ra cửa, phía sau thanh âm bàn tán vẫn không hề có ý định thuyên giảm, Quân Niệm cũng rốt cục nghe ra được câu chuyện.
“Ngươi cười dâm loạn như vậy để làm gì?”
“Ha hả … Các ngươi đoán xem là ai đến tìm lưu Quân Niệm? Các ngươi nhất định đoán không được đâu, là Diêu Trí Xa tổ trưởng, còn có một người rất dễ nhìn đi cùng anh ta nha ”
“Hả … cũng không phải là có ai đó không dễ nhìn đến tìm cô ấy!”
“Hứ … ngươi không tin thì cứ chờ xem kịch hay đi!”
…
Quân Niệm đi ra khỏi phòng học, quả nhiên cô nhìn thấy Diêu Trí Xa cùng một người có chút nhìn quen mắt đứng gần đấy.
Nói đến anh chàng Diêu Trí Xa này thật ra cũng không phải là quen biết thân thiết gì với cô, cũng chỉ có lúc có cùng nhau tham gia hội sinh viên, cùng nhau ra nghị quyết và ký tên. Sau đó lại cùng nhau phát hiện ra chuyện mờ ám âm suy dương thịnh thế nào không biết mà anh chàng hội trưởng tranh cử liền biến thành hội trưởng đương nhiệm, vì chuyện này còn có một đoạn chuyện xấu gì đó sau lưng, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị Quân Niệm cô cùng Diêu Trí Xa anh ta vô tình phát hiện.
“Anh tìm tôi?”
“Ừ … ” Diêu Trí Xa nhìn chằm chằm vào Quân Niệm, làm cho Quân Niệm bỗng nhiên có cái loại cảm giác mình chính là một củ cải trắng ngoài chợ, cả người không được tự nhiên. “Nghe nói … sáng nay nghe nói Vũ Trung đã thổ lộ cùng em.”
Quân Niệm sửng sốt một chút, trên trán cảm như có một trận mồ hôi lạnh chảy, có cần nói trắng ra như vậy hay sao? Tên Vũ Trung mà anh ta đang nói tới kia nhất định là cái anh chàng tự thuật sáng nay?
“Anh nói Vũ Trung chính là …?”
“Ừ, Hội trưởng hội sinh viên đương nhiệm.”
Hả? Trên đỉnh đầu Quân Niệm đầy hắc tuyến, chính bản thân cô luôn biết mình vô tư không hay quan tâm chuyện này chuyện nọ, nhưng như thế nào mà ngay cả hội trưởng đương nhiệm cô cũng không biết?
“Aizz … hình như là như vậy. Có chuyện gì sao?”
“Không, em không cần suy nghĩ nhiều làm gì, anh chỉ muốn nói là … ” Diêu Trí Xa nói xong không tự nhiên mà mặt đỏ hồng lên, Quân Niệm bỗng nhiên có loại cảm giác không tốt ập đến khiến cô theo bản năng chỉ muốn nhanh chân chạy trốn. “Em có thể cho anh một cơ hội hay không.”
“Ha hả … Không biết anh đang nói cái gì nữa, em lại tới giờ vào học rồi, có việc gì về sau nói sau đi há, ha hả …”
Quân Niệm không nói gì, hôm nay đúng là gặp quỷ, từ khi nào thì cô có nhiều người ái mộ như vậy cơ chứ, còn không phải là hội trưởng hội sinh viên với tổ trưởng Diêu Trí Xa đều là nhân vật phong vân của trường hay sao, bọn họ không phải là đang đánh đố đùa giỡn với cô đó chứ?
Quân Niệm cô trong lòng muốn chạy trốn, đáng tiếc là không thành công, giữ chặt tay cô bây giờ không phải là Diêu Trí Xa tổ trường mà là cái người có chút nhìn quen mắt mà cô vẫn tưởng là đi cùng với Diêu tổ trưởng, anh ta đang đứng nhàn nhã dựa vào tường cái gì cũng đều chưa nói.
“Em có biết là anh để ý em lâu lắm rồi không ” Diêu Trí Xa ánh mắt thật sâu chân tình nhìn vào đáy mắt Quân Niệm, làm cho Quân Niệm cô có chút chột dạ cứng đờ, “Em không cần phải gấp gáp cho anh đáp án, anh sẽ chờ em.”
Lại là chờ? Xin hỏi thiên địa là cô có nhớ lầm ngày hay không? Chẳng lẽ hôm nay là lễ tình nhân,lưu hành chuyện thổ lộ tình cảm hay sao? Bất quá, ít ra hai người bọn họ tuy dồn cô vào thế khó xử nhưng vẫn còn chút đức hạnh, mồ hôi lạnh trên trán Quân Niệm tiếp tục chảy, cô có nói cho bọn họ cơ hội chờ đợi hay sao?
Sau đó, người giữ chặt Quân Niệm kia không hề có ý định buông tay, Diêu Trí Xa anh ta cũng đã lấy lại phong thái bình tĩnh xoay người bước đi rồi, chỉ còn lưu lại Quân Niệm cô trên trán đầy hắc tuyến đang không biết nói gì.
“Uy … bạn của anh cũng đi rồi, anh còn lôi kéo tôi làm gì? Chẳng lẽ ngay cả anh cũng muốn thổ lộ hay sao?”
Quân Niệm khẽ nhíu mày, nhìn thấy cổ tay mình bị ai đó lôi, có chút khó chịu. Sau đó xuất hiện người nào đó lạ quoắc, trên mặt anh ta vô tình nổi lên một chút ngượng ngùng. Quân Niệm nhìn thấy biểu tình này, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô cảm thấy người này nhìn quen mắt, biểu tình này rõ ràng là giống Từ Phong như cùng một khuôn mẫu!
“Anh là Từ Thủy, anh của Từ Phong … ” Từ Thủy anh đưa một gói đồ đến tay cho Quân Niệm, Quân Niệm liếc thấy món đồ được đóng gói xinh xắn, chắc chắn đây là một món quà tặng, cô bất đắc dĩ tiếp nhận, vẻ mặt mờ mịt, “Em giúp anh giao cho Từ Phong dùm, cám ơn.”
“Hả …”
Quân Niệm hết nhìn nhìn gói quà, lại quay qua nhìn nhìn anh ta, đáy lòng càng không biết nên nói cái gì. Nói gì đi nữa, Từ Phong anh ta ngồi ngay bên trong phòng học, tại sao anh lại không trực tiếp đưa cho anh ta, mà bây giờ lại còn nhờ cô chuyển giao. Không biết làm như vậy sẽ càng có nhiều lời đồn đãi hay sao?
Quân Niệm từ đáy lòng đầy oán giận, nhưng cũng chưa thể nói ra lời, cũng chỉ là nhìn thấy anh của Từ Phong không chút biểu tình,mặt mỉm cười tỏ vẻ hữu hảo. Sau đó xoay người biến mất trước tầm mắt của cô …
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!