CHƯƠNG 2: Ngón Tay Vàng Của Tôi Lại Là Một Khối Rubik
Mọi ký ức hỗn loạn dường như đang chạy đua trong đầu tôi, như một thước phim tua chậm, lặp đi lặp lại khiến đầu tôi đau như búa bổ. Những hình ảnh mờ ảo chồng chéo lên nhau, đôi khi không rõ ràng, đôi khi lại quá rõ nét, tạo nên một cơn đau nhức đến mức tôi muốn hét lên. Phải mất một lúc lâu, cơn đau mới bắt đầu giảm dần, như thể não bộ của tôi đang dần thích nghi với lượng thông tin khổng lồ vừa được đổ vào. Có lẽ đây là quá trình thích ứng sau khi tôi xuyên qua thế giới mới.
Khi cơn đau cuối cùng cũng dịu lại, tôi mới có thời gian để nhìn ngắm kỹ hơn chính mình trong chiếc gương đồng sáng loáng trước mặt. Phản chiếu trong gương là một khuôn mặt trẻ trung, điển trai với những đường nét thư sinh, đặc trưng của Tiêu gia. Tuy nhiên, ngũ quan của tôi có phần mềm mại và thanh tú hơn so với "ông anh" Tiêu Viêm. Đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, và mái tóc đen bóng tạo nên một vẻ ngoài mang đậm chất Á Đông.
"Cũng may, xuyên thành soái ca thì còn được, chứ xuyên thành tên vai phụ xấu xí nào đó thì c·hết tôi," tôi thở phào nhẹ nhõm, tự luyến nghĩ thầm. Dù tình huống này có phần kỳ lạ, nhưng ít nhất tôi cũng có thể an ủi mình rằng, nếu đã phải sống trong một thế giới mới, thì ngoại hình dễ nhìn sẽ giúp tôi thuận lợi hơn nhiều.
Nhớ lại những ký ức xa lạ mới được đồng bộ, tôi càng chắc chắn rằng mình đã xuyên không vào "Đấu Phá Thương Khung" và trở thành Tiêu Lâm – em trai cùng cha khác mẹ của Tiêu Viêm, kém anh ấy gần một tuổi. Ký ức của Tiêu Lâm cho tôi biết rằng cậu bé này từng có một cuộc sống khá bình thường, nhưng do một lần nghịch dại leo núi mà cậu đã ngã từ độ cao đáng sợ xuống và q·ua đ·ời trước khi kịp trưởng thành. Haizzz, thật là số phận bi đát của một "nhân vật quần chúng"! Trong lúc đang chìm đắm trong dòng ký ức, một tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi, làm tôi giật mình. m thanh đó đã vang lên từ nãy giờ, nhưng vì quá trình dung hợp ký ức khiến tôi không để ý. Sự lo lắng trong giọng nói của người đó khiến tôi bất giác cảm thấy ấm áp.
"Lâm nhi, con tỉnh rồi sao? Con có khỏe hơn chút nào chưa?" - Giọng nói của Tiêu Chiến, cha của Tiêu Lâm ở thế giới này, vang lên đầy lo âu.
Tôi vội vàng ngồi dậy, cố gắng nở nụ cười gương gạo đáp lại: "Con đã khỏe hơn nhiều rồi, cha đừng lo lắng ạ!"
Chẳng hiểu sao khi thốt ra hai tiếng "người cha" tôi lại cảm thấy ngượng ngùng và không tự nhiên. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng việc đột nhiên có một ông bố "bất đắc dĩ" vẫn khiếr tôi cảm thấy lạ lẫm.
Tiêu Chiến dường như nhận ra sự lúng túng của tôi, ông khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: “Lâm nhi, con vừa mới tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Sau này có thời gian, ta và con cùng nhau tâm sự.”
Tôi gật đầu, âm thẩm thở phào. Tiêu Chiến có vẻ là người dễ gần và tình cảm. Trong lòng tôi đần hình thành một cảm giác an tâm, ít nhất ở thế giới này, tôi còn có một người cha mà mình có thể tin tưởng và dựa vào.
Sau khi dùng bữa sáng thịnh soạn cùng Tiêu Chiến, tôi quyết định đi dạo quanh Tiêu gia để làm quen với "ngôi nhà mới" của mình. Cảm giác đi lại trong thân thể mới này vẫn còn hơi lạ, nhưng dần dần tôi cũng quen thuộc hơn với từng cử động.
Khung cảnh xung quanh thật đáng kinh ngạc. Khác hẳn với vẻ ngoài giản dị của thôn trang mà tôi tưởng tượng, bên trong Tiêu gia là một khuôn viên rộng lớn với đình đài, lầu các san sát, mang đậm nét kiến trúc cổ kính. Những bức tường phủ rêu xanh, mái ngói đỏ tươi uốn cong duyên dáng dưới ánh nắng mặt trời, tạo nên một vẻ đẹp vừa hoài cổ vừa trang nghiêm. Con đường lát đá dẫn tôi qua những khu vườn tràn đầy hoa cỏ, hồ nước xanh trong veo phản chiếu bóng dáng của các cây cầu nhỏ uốn lượn. Dù rằng từ khi ông nội Tiêu Lâm là Đấu Vương mất, gia tộc đã sa sút dần và bị buộc phải dời về Ô Thản Thành nhỏ bé này, nhưng vẫn còn giữ lại được sự hoành tráng, uy nghiêm của một gia tộc lớn.
Trong khi tôi đang mải mê khám phá xung quanh, bỗng nhiên từ xa tôi thấy ba người đang chạy hồng hộc về phía mình. Cảm giác lo lắng bất ngờ trào dâng, tôi tự hỏi liệu mình có đắc tội với ai trong gia tộc không. Nhưng khi ba người đó tới gần hơn, tôi mới nhận ra họ chính là những người anh trai của Tiêu Lâm – Tiêu Lệ, Tiêu Đỉnh, và người anh cả kiêm nhân vật chính, khí vận chi tử của thế giới này – Tiêu Viêm.
Họ chạy đến chỗ tôi và không báo trước mà ôm chầm lấy tôi. Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh ôm chặt thân thể nhỏ bé của tôi, như muốn bảo vệ tôi khỏi mọi hiểm nguy, vừa vò vừa nói:
“Bọn ta lo cho đệ chết đi được, tên nhóc nhà đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Hôn mê hai ngày làm bọn ta lo chết đi được!”
“Đúng vậy, đúng vậy,” Tiêu Viêm, dù thân thể không lớn hơn tôi bao nhiêu nhưng cũng dơ tay nhỏ lên hưởng ứng, bày tỏ tình cảm của mình.
Nghe những lời này, không biết sao tôi cảm thấy ấm áp trong lòng. Mặc dù mới đến thế giới này, nhưng tôi đã cảm nhận được tình cảm chân thành từ những người anh em của mình. Sự quan tâm, lo lắng của họ khiến tôi thấy mình không còn cô đơn, ít nhất là ở đây, trong Tiêu gia này.
Sau khi trò chuyện với nhau một lúc, tôi cũng hiểu thêm về tình trạng hiện tại của gia tộc. Tiêu gia đã chuyển tới tòa thành thị này không lâu và vừa mới ổn định lại. Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ hiện tại không lớn lắm, chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc. Còn tôi và Tiêu Viêm thì một người mới 8, một người 9 tuổi. Như vậy, xem ra tôi được xuyên tới thế giới này khá sớm, nội dung cốt truyện còn chưa bắt đầu, và nữ chính Huân Nhi vẫn chưa hiện thân tại Tiêu gia.
Ngay sau đó, tôi được những người anh của mình dẫn đi dạo quanh phường thị, khám phá các nơi khắp thành và chơi đùa khắp Tiêu gia. Đây là cơ hội tốt để tôi làm quen với mọi thứ xung quanh và cũng để hình thành một hình ảnh tốt đẹp trong mắt những người thân mới này.
Đến khi trời đã tối, tôi trở về phòng của mình với tâm trạng phấn khởi. Cuộc sống trong thế giới này có vẻ như không tệ, và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với việc phải sống trong thân phận mới này.
Nhưng khi ngồi một mình trong căn phòng tĩnh lặng, tôi mới có thời gian để suy nghĩ kỹ về những gì đã xảy ra trong ngày. Tất cả mọi thứ đều quá kỳ diệu, như một giấc mơ mà tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh dậy. Trong lúc đang chìm đắm trong những suy nghĩ, một hình ảnh bất chợt lóe lên trong tâm trí tôi - khối rubik kỳ lạ đã xuất hiện thoáng qua trong đầu tôi lúc sáng. Nó là thứ gì? Tại sao nó lại tôốr tại trong đầu tôi?
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào hình ảnh của khối rubik. Ngay lập tức, hình ảnh đó trở nên rõ nét hơn bao giờ hết Khối rubik đầy màu sắc xoay tròn liên tục trong tâm trí, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nó không chỉ là một khối rubik bình thường, mà còn chứa đựng một luồng sức mạnh bí ẩn nào đó.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh tôi thay đổi. Tôi cảm thấy mình như bị hút vào một không gian khác, một không gian trắng xóa vô tận. Giữa không gian đó, khố. rubik lơ lửng, toát ra ánh sáng kỳ bí như đang gọi mời tôi tiến lại gần.
Bỗng nhiên, một bảng thông báo hiện ra ngay trước mặt tôi, như một loại giao diện game quen thuộc:
[ Chào mừng kí chủ đến với Thứ Nguyên Rubik Cube! ]
[ Thứ Nguyên Rubik Cube là vật phẩm mang năng lượng vô hạn của vạn giới, SỞ hữu khả năng kết nối vô số thế giới khác nhau. ]
[ Cứ 7 ngày, Rubik Cube sẽ tự động "tuôn” ra một vật phẩm ngẩu nhiên từ các thế giới khác. Ngoài ra, mỗi khi ký chủ nâng lên một Đại cảnh giới tu luyện, Rubik Cube cũng sẽ tặng ký chủ một món quà đặc biệt. ]
[ Ký chủ sẽ được ban tặng một không gian chứa đồ riêng, diện tích ban đầu là 100m3. Không gian này sẽ tăng. dần theo mức độ gia tăng thực lực của ký chủ. ]
[ Chạm vào Rubik Cube để nhận món quà đầu tiên! ]
Tim tôi đập thình thịch. Đây chính là "ngón tay vàng" mà bất cứ kẻ xuyên không nào cũng ao ước sao? Cơ mà… sao "ngón tay vàng" của người ta toàn là hệ thống, là ông lão thần bí, còn tôi lại là một khối Rubik "loằng ngoằng" thế này?! Nhưng dù còn nhiều điều khó hiểu, tôi vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò và háo hức. Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khối rubik đang quay tròn như một luồng xoáy.
Khoảnh khắc bàn tay tôi và Rubik Cube chạm vào nhau, một luồng năng lượng. mạnh mẽ như dòng điện chạy xuyên qua cơ thể, khiến toàn thân tôi run lên bẩn bật. Khối Rubik xoay nhanh hơn, ánh sáng trở nên chói lòa, khiến tôi phải nhắm mắt lại.
Khi tôi mở mắt ra, trên tay tôi đã xuất hiện một vật thể hình trái cây mang màu vàng rực rỡ. Là một trái ác quỷ?!
Ngay lúc đó, một dòng thông tin mới lại hiện lên trước mắt:
[ Goro Goro no Mi (không tác dụng phụ) - Trái ác quỷ hệ Logia từ thế giới One Piece, cho phép người sử dụng điều khiển sâm sét. ]
Tôi nhìn trái ác quỷ trong tay mình, cảm thấy một sự phấn khích không thể diễn tả. "Món quà đầu tiên" mà Rubik Cube tặng cho tôi lại là một trái ác quỷ "bá đạo" như vậy sao? Tôi cười thầm trong lòng, nghĩ về những khả năng mà trái ác quỷ này có thể mang lại.
Cuộc sống mới này... có vẻ sẽ vô cùng thú vị đây!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!