Hai ngày sau, Chúc Bình dẫn theo Yến Nguyệt vào cung.
Trình Sở Y gặp được Yến Nguyệt vui mừng vô cùng, cho toàn bộ người hầu lui ra và mỉm cười nói: “Ta biết sư huynh sẽ đến.”
Yến Nguyệt thì lại cau mày không vui: “Tiểu sư đệ, ai bảo ta làm sư huynh của ngươi? Chỉ những lúc có chuyện phiền phức ngươi mới nhớ đến ta.
Nói xem lần này tìm ta vì việc gì?”
Trình Sở Y gọi Mạc Thẩm hai vị ngự y mang đầu tên đến và kể lại tình hình đại khái cho Yến Nguyệt nghe.
Nếu nói về bói quẻ, hắn tự tin không để thua kém ai, nhưng nói về y thuật, đương nhiên Yến Nguyệt giỏi hơn hắn rất nhiều.
Thậm chí hắn cho rằng ngay cả ngự y trong cung cũng không thể so bằng y.
Y suốt ngày lang bạt khắp nơi tìm kiếm hoa thơm cỏ lạ, gần như đã học theo Thần Nông không gì không nếm thử.
Yến Nguyệt bắt mạch cho Khương Mặc Hiên xong thì ngửi qua đầu tên rồi nói: “Ta cần tìm hiểu kỹ rồi mới trả lời ngươi được.”
Yến Nguyệt đi theo hai vị ngự y đến thái y viện, gần tối mới cùng Thẩm ngự y quay lại Niệm Cư.
Trình Sở Y sốt ruột mở miệng hỏi: “Sư huynh, thế nào rồi?”
Yến Nguyệt làm mặt lạnh nói: “Hết cách cứu rồi.”
Thẩm ngự y nghe mà toát cả mồ hôi hột.
Trình Sở Y thất kinh, Yến Nguyệt thấy thế liền cười nhạo hắn: “Xem cái vẻ căng thẳng của ngươi kìa.
Khi ngươi mất tích, hoàng đế cho quân đến đóng cửa cả Yến Nguyệt Lâu của ta, may mà ta nhanh chân chạy trước, không thì chưa biết mất miếng thịt nào trên người rồi.
Ta đùa một chút thì đã sao?”
Trình Sở Y níu tay áo Yến Nguyệt lay lay, ra vẻ đáng thương: “Sư huynh, ta xin lỗi huynh thay y được chưa?”
Yến Nguyệt phủi tay và nghiêm túc lại nói: “Bỏ đi! Ta cũng không phải kẻ thù dai.
Thứ tẩm trên đầu tên là nọc của Lương Hoa Xà.
Nọc này không có độc.
Khi đi hái độc thảo Tứ Phương Chướng ở núi Phạn Chung, ta từng thấy qua Lương Hoa Xà, cho dù bị nó cắn cả trăm phát cũng không sao cả.”
“Không còn thứ khác trên đầu tên?”
“Không còn.” Yến Nguyệt khẳng định chắc nịch.
“Nếu còn thì sao ta có thể không nhận ra?”
Trình Sở Y không hiểu hỏi: “Vậy vì sao hoàng thượng trúng nọc đó lại thành ra thế này?”
“Thiên hạ kỳ vật tương sinh tương khắc đa dạng.
Lý do mà ta có thể nghĩ ra là trong người y tồn tại thứ gì đó tương khắc với nọc của Lương Hoa Xà.
Bất quá thứ tương khắc có rất nhiều…”
Yến Nguyệt còn chưa kịp nói hết, Thẩm ngự y đã chen vào: “Thần nghĩ cần phải lấy máu của hoàng thượng nghiệm chứng.
Việc này cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, không chắc là nghiệm ra gì đó.”
Yến Nguyệt cướp lại lời: “Ta còn chưa nói xong.
Nhiều thì nhiều, nhưng tương khắc tới mức sống chết thì chỉ có hai ba loại thôi.”
Trình Sở Y nhớ lại lời của Khương Hạo Giai từng nói, bèn hỏi: “Máu của Thất Linh Tâm có tính không? Hoàng thượng đã từng được cho uống loại máu đó.”
Yến Nguyệt gật đầu: “Đó là thứ tương khắc nhất với Lương Hoa Xà, nhưng ta vốn nghĩ ít khả năng xảy ra nhất.
Ta luôn cho rằng hoàng tộc Tang Du đều bị diệt hết rồi, làm sao trong cơ thể y lại có dòng máu đó được?”
“Chuyện xảy ra cũng khá lâu về trước rồi.” Trình Sở Y ngại không muốn nói thêm.
Yến Nguyệt không có hứng thú với nội tình này, nói: “Đối với người bình thường, nọc độc Lương Hoa Xà không gây ra tác hại gì, nhưng khi gặp phải dòng máu Thất Linh Tâm sẽ biến đổi trở thành kịch độc đoạt mạng.
Vẫn may là quá trình biến đổi này không nhanh lắm, nếu không thật sự hết cách cứu chữa.”
Trình Sở Y khấp khởi mừng thầm, buột miệng hỏi: “Sư huynh có thể cứu được sao?”
Yến Nguyệt mắng thẳng vào mặt hắn: “Nhảm nhí! Ngươi không nghĩ ta cứu được thì gọi ta tới đây làm gì?”
Trình Sở Y dở khóc dở cười: “Sư huynh tốt, tốt nhất thiên hạ của ta à…”
“Nghe tạm được đi.” Yến Nguyệt mỉm cười nói tiếp.
“Nơi Lương Hoa Xà sinh sống thường mọc rất nhiều bụi Chu Vĩ.
Loài cây này sinh trái, trái hình bầu dục chứa hạt, hạt của nó có độc nhưng cũng là một khắc tinh khác của Lương Hoa Xà.
Chúng không bao giờ dám đến gần bụi Chu Vĩ, bất quá cũng không bao giờ ở quá xa, trong phạm vi mười dặm đổ lại thôi.
Lấy hạt Chu Vĩ tán nhuyễn có thể bào chế thành thuốc giải.”
Thẩm ngự y lo sợ nói: “Yến y sư, cách này quá nguy hiểm.
Lỡ như không chữa được mà còn khiến hoàng thượng trúng thêm độc thì thế nào?”
Yến Nguyệt nghe không thuận tai hỏi lại: “Ông gọi ta là gì cơ?”
Thẩm ngự y ngơ ngác: “Yến y sư, ta gọi sai gì sao?”
Trình Sở Y than vãn: “Sư huynh à, cứu người như cứu hỏa, huynh đừng dong dài chấp nhặt nữa.”
Yến Nguyệt cau có: “Nói chung ta không thích cách gọi đó.
Nghe già chết đi được.”
Thẩm ngự y đơ mặt, vội sửa lại: “Yến…Yến công tử, mời nói tiếp.”
“Hành y cứu người có bao giờ là không nguy hiểm? Chỉ cần canh chuẩn xác lượng độc của Chu Vĩ thì có hề gì? Tiểu sư đệ, ngươi nên quyết định nhanh trước khi ta còn có thể cứu.”
Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên đang nằm yên bất động, bàn tay siết hờ lại đắn đo giây lát rồi hướng Yến Nguyệt nói: “Nhờ cậy hết vào sư huynh.”
“Vậy ta lập tức đến núi Phạn Chung.”
“Ta sẽ cho người theo hộ tống huynh.”
“Không cần.
Ta đi hái thuốc trước nay không thích có người khác theo.
Chỉ cần một con ngựa chạy nhanh ngàn dặm là được.”
Yến Nguyệt nói rồi đi liền ngay trong đêm.
Thân là người hành y, y cũng thừa hiểu cứu người là không thể chậm trễ phút giây nào.
Thẩm ngự y nhìn Trình Sở Y nhắc nhở: “Hoàng hậu, người đang mang long thai, nhất định không được lo nghĩ nhiều, tránh ảnh hưởng tới đứa trẻ.”
Trình Sở Y nhìn lại bụng mình, gật nhẹ một cái cho Thẩm ngự y lui ra.
Hắn đi đến giường nằm gối đầu bên cạnh hông Khương Mặc Hiên, tay đan vào tay y trìu mến nói: “Hoàng thượng, ngươi hãy mau tỉnh lại.
Ta không thể nào không có ngươi.”
Hôm sau Yến Nguyệt quay về.
Trình Sở Y hay tin đích thân đến thái y viện một chuyến.
Yến Nguyệt ở trong phòng khép kín cửa bào chế thuốc một mình, không cần bất kỳ ai giúp đỡ.
Tính y vốn là như vậy, độc lai độc vãng đã quen.
Ngoài ra y cũng không muốn những bí phương của Dược cốc bị lộ ra ngoài.
“Sư huynh, ta có chút vô tâm, vẫn chưa kịp hỏi huynh mấy năm qua sống vẫn tốt chứ?”
Yến Nguyệt vừa mài hạt Chu Vĩ thành bột vừa nói: “Không chết được.
Ta về Dược cốc ẩn cư.
Dược cốc ít người biết đến, chướng khí lại nhiều, hoàng đế cũng không thể tìm nổi.
Sau khi nghe tin ngươi được phong hậu, ta mới trở ra.
Mấy ngày qua ta ở thanh lâu dạo chơi, tình cờ trông thấy cáo thị nên đến cổng cung tự nộp mình.
Còn ngươi thế nào?”
Trình Sở Y lắc đầu bó tay: “Cũng tạm.
Mở một quán trọ nhỏ ở đại mạc, còn tự làm ông chủ, nhưng trong quán làm ăn lúc nào cũng ế ẩm.”
Yến Nguyệt cười lớn: “Ngươi sao mà biết làm ăn được? Trước đây ta không rủ ngươi hùn vốn vào Yến Nguyệt Lâu quả là quyết định sáng suốt.”
“Sư huynh đúng là không chừa cho ta chút mặt mũi nào.” Trình Sở Y nhìn cái lồng tre đặt trên bàn hỏi: “Sư huynh, này là gì vậy?”
“Lương Hoa Xà.
Bạn đang đọc bộ truyện Dĩ Mệnh Trấn Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dĩ Mệnh Trấn Mệnh, truyện Dĩ Mệnh Trấn Mệnh , đọc truyện Dĩ Mệnh Trấn Mệnh full , Dĩ Mệnh Trấn Mệnh full , Dĩ Mệnh Trấn Mệnh chương mới