*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến cảm thấy nô lệ nhỏ bé nhà mình thật săn sóc”Chân Thảo Đinh và Dương Vĩ vốn dĩ đã bị thương, ngày hôm qua còn phải đi non nửa cái buổi chiều, sau một đêm chẳng những không chuyển tốt, mà ngược lại còn sưng to.
Hiện giờ, Thảo Đinh thì vẫn còn đi được, nhưng nhìn Dương Vĩ là biết hắn ta rõ ràng đang cố ép bản thân, nhưng hắn không dám nói, sợ bị xem là gánh nặng mà vứt bỏ.
Bác sĩ Nghiêm bởi vì ngày hôm qua có quá nhiều kích thích, nên quên mất chân hai người này bị thương. Kết quả, sáng hôm sau, sách hướng dẫn sáng lên chứng tỏ sự tồn tại của nó.
Nghiêm Mặc vừa thấy sách hướng dẫn chủ động sáng lên, liền biết chắc chắn không phải chuyện tốt. Hắn đang định xem, thì Mãnh lại đi tới, chờ khi Nguyên Chiến lôi Mãnh ra chỗ khác, hắn mới có cơ hội cúi đầu nhìn tay phải.
Bởi vì không chú ý đến người bệnh tật đau yếu bên cạnh, sách hướng dẫn phán hắn lơ là, tăng thêm cho hắn 4 điểm cặn bã.
Cũng may không phải thấy chết không cứu thêm một lần 10 điểm, nếu không……
Nghiêm Mặc cảm thấy mình oan quá, lần này thật sự là hắn không cố ý, mà là quên thiệt, hắn vốn đã tính xem xem chân hai người này bị làm sao rồi, nếu không, trong đội mà có ba tên què giò, đó chắc chắn là bi kịch. Đáng tiếc giá trị cặn bã đã tăng, bây giờ hắn cũng chỉ có thể tìm cách cứu vớt để điểm đừng tăng thêm nữa.
Thật lãng phí cơ hội mà!
“Mày không thể nhắc tao một tiếng hả?” Nghiêm Mặc bất mãn nói với tay phải.
Sách hướng dẫn không phản ứng.
Nghiêm Mặc cười nhạo, lười biếng thì thào: “Biết biết, mày muốn tao phải luôn luôn ghi tạc thiên chức của một bác sĩ trong lòng, chứ không phải đợi nhắc mới nhớ tới, đúng không?”
Sách hướng dẫn đương nhiên vẫn không có phản ứng.
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, không dám lầm bầm nữa, mà ngẩng đầu kêu hai người Thảo Đinh một tiếng: “Dương Vĩ, chị Thảo Đinh, hai người lại đây một chút, tôi xem chân hai người ra sao rồi.”
“Chân tôi không sao hết.” Dương Vĩ theo bản năng mà phản bác, vì để che giấu, hắn không màng tới đau đớn, cố gắng thẳng chân bước đi, mà đi chỉ mới hai bước đã làm trán hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải sợ anh làm chậm trễ hành trình rồi liên lụy tới tôi, tôi đây thèm quan tâm anh cái rắm ấy! Nghiêm Mặc bĩu môi: “Chị Thảo Đinh, chị qua đây, chân bị trật thì phải nhanh chóng sửa lại, cứ để như vậy chỉ khiến nó càng lúc càng nghiêm trọng hơn thôi, huống chi sắp tới chúng ta còn phải dùng chân mà đi.”
Thảo Đinh nghe Nghiêm Mặc nói sẽ trị chân cho mình, mặt mũi liền đầy vẻ kinh hỉ, nhưng cô vẫn quay đầu nhìn về phía chủ nhân của mình trước, chờ đồng ý rồi mới đi qua.
Điêu đương nhiên là đồng ý, còn tự mình bế Thảo Đinh lên đưa cô đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Mãnh thu dọn rất mau, đoạt lấy cái ba lô của anh hai mình đeo lên lưng, đang chuẩn bị xuất phát thì nghe thấy tiểu nô lệ nói muốn chữa chân cho Thảo Đinh và Dương Vĩ, cậu ta liền xoay người vọt tới bên cạnh Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống.
Nguyên Chiến thấy vậy, đành phải đi chỗ Liệp đang đứng ở nơi cao nói tạm thời khoan xuất phát.
Liệp nhìn ra xa nhíu mày: “Chúng ta bị theo dõi, nếu không thể mang theo, thì cứ bỏ lại đi.”
Nguyên Chiến biết Liệp đang nói đến cái gì, lúc trực đêm hắn đã sớm phát hiện mấy cái bóng xám lượn lờ trong bụi cỏ phía xa, cay nghiệt nói: “Cứ để Diêm Mặc chữa trị trước thử xem, thằng nhóc đó nhiều mánh lắm, nói không chừng có biện pháp giúp bọn Thảo Đinh đi được. Còn nếu không …… thì vứt ở trên đường, vậy cũng có thể cắt đuôi lũ ác thú kia.”
Dưới gò đất, Nghiêm Mặc sờ sờ chân trái Thảo Đinh, xác định không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp, không sưng to lắm, chỉ khi nào ấn hoặc cử động cổ chân mới cảm thấy đau.
“Không nghiêm trọng lắm, em tiêu sưng giảm đau cho chị trước, về sau còn phải đi một đoạn đường dài, em sẽ cố định mắt cá chân cho chị, lúc đi đường nếu không cần thì chị đừng dồn quá nhiều sức vào chân này, tốt nhất là nên làm một cặp nạng.”
Thảo Đinh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cảm thấy chân mình không nghiêm trọng lắm, nhưng nơi này không phải bộ lạc, không có lều để cô ở lại nghỉ ngơi, bọn họ còn phải nhanh chóng đến được mục tiêu, nếu cứ đi tiếp, vậy chân cô nói không chừng tàn phế luôn mất. May là có Tiểu Mặc thiện lương còn biết chữa bệnh!
Nghiêm Mặc giải thích danh từ ‘mắt cá chân’ và ‘cây nạng’.
Điêu ngồi cạnh dự thính liền đứng dây đi xung quanh tìm vật liệu thích hợp.
Đến lúc tiêu sưng giảm đau cho Thảo Đinh, Nghiêm Mặc nhìn về phía Mãnh: “Tôi cần sử dụng phương pháp của tư tế tộc Diêm Sơn, anh không phải người tộc tôi nên không thể xem, nếu không sẽ bị linh hồn các tư tế tộc tôi nguyền rủa.”
Mãnh rất thất vọng, nhưng dù một chiến sĩ có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa, trong lòng vẫn có kiêng kị đặc biệt đối với tư tế dù là tộc mình hay là tộc khác, cho dù người tư tế đó đã chết cũng vậy. Nên lúc nghe Nghiêm Mặc nói thế, tuy cậu ta không muốn, nhưng cũng chỉ có thể đi ra chỗ khác.
“Anh có thể giúp tôi lấy một ít da thú vụn tới không? Không cần phải quá lớn đâu……”
Mãnh lập tức xoay người, nhanh nhẹn đáp: “Có, trong ba lô có mang theo một ít, chờ tôi đưa cho cậu!” Nói xong liền cởi ba lô xuống, lấy mấy tấm ra đưa cho Nghiêm Mặc.
“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc cười thật ôn hòa: “Giúp tôi nói với những người khác một tiếng, bảo bọn họ đừng nhìn sang nơi này.”
“Ừm.” Mãnh cười ngây ngô gật đầu, lần nữa cõng ba lô lên một nhảy chân sáo chạy ra xa.
Nghiêm Mặc lại nhìn về phía Thảo Đinh, chưa nói gì thì Thảo Đinh đã cười: “Chị cũng không thể nhìn, đúng không? Vậy chị nhắm mắt lại, bảo đảm không nhìn lén.”
Thấy Thảo Đinh thành thật nhắm mắt lại, còn xoay đầu sang chỗ khác, Nghiêm Mặc vừa lòng gật đầu, nhìn quanh bốn phía, thấy Mãnh đã truyền lời xong rồi, cả chiến sĩ lẫn nô lệ đều không dám nhìn về phía bên này, hắn mới lấy kim châm ra.
Chờ Điêu cầm về hai khúc gỗ cao chừng 1.5 mét, rõ ràng là bẻ từ thân cây của một loại thực vật nào đó, Nghiêm Mặc châm cứu xong, đang dùng mấy tấm da thú cố định mắt cá chân bị thương cho Thảo Đinh.
Thảo Đinh khẽ giật nhẹ chân trái, cao hứng: “A! Thật sự không đau, Tiểu Mặc, cậu thật lợi hại!”
Điêu dùng dao đá vót một cặp nạng đơn giản cho Thảo Đinh, Thảo Đinh chống nạng được Điêu dìu đứng dậy, thử đi vài bước, cảm thấy chỉ cần không đi nhanh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn, liền khen ngợi Nghiêm Mặc không thôi.
Trên gò đất cao, Liệp vỗ vỗ bả vai Nguyên Chiến: “Nhóc nô lệ này cậu nhặt ở chỗ nào thế? Nói cho tôi biết, tôi nhất định phải thường xuyên đến đó đi loanh quanh.”
Nguyên Chiến đắc ý cười ha hả.
Liệp hung hăng đánh hắn một cái, ghen tị nói: “Cái thằng dã nhân này, sao Đại Địa Chi Thần lại thiên vị cậu thế!”
Dương Vĩ hối hận, nhìn thấy Thảo Đinh cười tươi như hoa, hắn vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Sớm biết Thảo Đinh sẽ thừa nhận, thì hắn đã không nói dối rồi.
Tên thanh niên nhát gan không ngừng nhìn trộm chủ nhân mình, hy vọng chủ nhân có thể mở miệng thay mình.
Băng căn bản là mặc kệ, nó tự làm thì nó tự chịu! Hôm nay nếu nó còn làm liên lụy đến mọi người, thì hắn sẽ giết nó.
Cũng may, cậu thiếu niên ‘thiện tâm’ lại lần nữa tặng cho tên nhát gan kia một cơ hội: “Dương Vĩ, anh muốn chân anh tàn phế luôn hay sao?”
Lần này Dương Vĩ không nói chân mình không sao nữa, Nghiêm Mặc vừa bảo thế, hắn đã không kịp chờ chủ nhân mình cho phép, lê chân mình, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến chỗ Nghiêm Mặc.
Băng tức đến xanh mặt, nhìn bóng lưng Dương Vĩ, trong mắt đầy sát ý.
Nghiêm Mặc kiềm chế tâm tình chán ghét tên Dương Vĩ này, vẻ mặt thật bình đạm mà ngồi đối diện hắn nói: “Tháo mớ cỏ khô ra đi.”
Không biết là vì giảm đau, hay là để che giấu, Dương Vĩ dùng cỏ khô quấn chặt quanh mắt cá chân phải của mình.
Dương Vĩ nghe thấy vậy liền vội vàng mà thô bạo giật mớ cỏ khô xuống.
“Tôi, có phải xương tôi bị gãy không? Tôi cảm thấy rất đau, chân vừa chạm xuống mặt đất liền đau thấu tim.”
Nghiêm Mặc cảm thấy người này thật đáng thương, nhưng đồng thời cũng có chút bội phục hắn, thương tích nặng như vậy, mà còn có thể không rên không khóc đi một đường tới đây, thời gian lâu như vậy, tối hôm qua cũng không thấy kêu đau. Trên người hắn chắc chắn không chỉ bị thương ở mắt cá chân phải, lúc ấy hắn bị chủ nhân mình đánh một trận bầm tím người, khắp thân toàn là máu bầm xanh xanh tím tím, ngay cả mặt cũng sưng to.
Đây thật sự là điều mà một kẻ nhát gan có thể chịu đựng được sao? Hơn nữa nếu thật sự nhát gan, hắn sẽ dám kéo chân Thảo Đinh, còn dám dẫm lên cả chủ nhân mình mà trèo ra khỏi vũng cát lún sao?
“Anh nằm xuống, tôi xem xem anh có bị nội thương hay không.”
Dương Vĩ vội vàng nằm xuống, còn bày ra một nụ cười lấy lòng Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không muốn đáp lại, nhưng cơ mặt vẫn tự động cười mỉm với đối phương.
Dương Vĩ như yên tâm hẳn đi, thân thể cũng thả lỏng.
Nghiêm Mặc cười nhạo trong lòng, rồi tập trung lên người Dương Vĩ, nhìn, nghe, hỏi, tiếp xúc, ấn, sau một hồi kiểm tra, hắn đã xác định rõ tình trạng thương thế của Dương Vĩ.
Băng đánh người rất có chừng mực, mặt ngoài Dương Vĩ thoạt nhìn bị thương không nhẹ, nhưng sự thật chỉ là vết thương ngoài da, đau thì đau, nhưng không chết người.
Nghiêm Mặc nói cho Dương Vĩ nghe tình trạng thân thể hắn, sau đó bảo hắn nhắm mắt lại. Nhưng Nghiêm Mặc vẫn không yên tâm với tên này, thấy còn mấy tấm da thừa, liền úp lên mặt đối phương, sau đó mới bắt đầu xử lý thương thế của hắn.
Đoạn cuối cùng, da vụn dùng để cố định mắt cá chân không đủ, Nghiêm Mặc tìm Nguyên Chiến xin một ít, Băng nghe được thì làm mặt lạnh bảo Đại Sơn cầm qua —— đó là nô lệ của hắn, hắn phải phụ trách.
Chờ khi Dương Vĩ cũng có thể đứng lên nhờ cặp nạng gỗ do Điêu thuận tay làm cho, đội ngũ lại bắt đầu xuất phát.
Đi chưa được một tiếng, cỏ dại chung quanh đã cao đến đùi, có chỗ thậm chí còn cao hơn đầu người.
“Bộp!” Nghiêm Mặc đập lên mặt mình một cái.
Thì ra thứ nhiều nhất ở thảo nguyên không phải cỏ, cũng không phải động vật, mà là côn trùng. Người nào đó chết lặng nhìn con muỗi trong lòng bàn tay mà nghĩ.
Mới đi một đoạn đường ngắn, hắn đã đập chết hơn hai mươi con côn trùng bay đến trên mặt và trên cánh tay hắn. Ở chân và lưng thì hắn không rảnh để lo nữa rồi, mặc xác chúng nó đậu lên hút máu, ăn da, liếm láp muối có trong mồ hôi của hắn.
Ngày hôm qua côn trùng cũng nhiều, nhưng không nhiều đến mức này.
Bởi vì hôm qua bọn họ ở gần vùng sa mạc, đất đai xung quanh đều khô ráo, mà nơi này đã là sâu trong thảo nguyên. Nhưng ban đêm ở đây rất lạnh, lạnh như vậy mà lũ côn trùng đó làm sao sống được chứ? Chẳng lẽ chúng nó chẳng những chịu được nhiệt độ cực cao, mà còn chịu được nhiệt độ cực thấp sao?
Nghiêm Mặc bực bội, không ngừng phất tay xua đuổi lũ côn trùng đang làm phiền hắn, hắn cảm thấy cả người vừa nóng vừa ngứa, hắn thậm chí còn cảm giác được có con bọ nào đó đang hút máu mình, tỷ như các loại rận đang bò trên người hắn. Nhưng hắn lại không thể cởi áo khoác da thú ra, bởi vì đây không phải nơi thích hợp để cởi trần, ít ra còn có cái áo này bao từ đầu đến chân, giúp hắn ngăn cản phần lớn sâu bọ và côn trùng chui vào người.
Nhưng lại quá oi bức, rõ ràng buổi tối lạnh như vậy. Tối hôm qua hắn đã nhìn thấy trên bụng và ngực mình nổi vài hạt đậu đỏ, vừa giống như rôm sảy, vừa giống như bị viêm lỗ chân lông.
Tuy rằng côn trùng rất đáng ghét, nhưng chúng nó không phải thứ đáng sợ nhất, ít ra thì bây giờ không phải.
Nghiêm Mặc nằm sấp trên lưng Nguyên Chiến thở dài một hơi, còn giả mù sa mưa mà lau mồ hôi cho Nguyên Chiến.
Hiện tại địch nhân lớn nhất của bọn họ là đủ loài mãnh thú đang ẩn nấp sâu trong bụi cỏ.
Không biết có phải tối hôm qua đã bị theo dõi hay không, cái đám đó vẫn một đường theo sau bọn họ, vừa giống sói và vừa giống linh cẩu.
Lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy, hắn hoàn toàn không phân biệt được đó rốt cuộc là động vật gì, cũng không biết chúng nó có bao nhiêu con, nhưng thấy vẻ mặt căng thẳng của Liệp và các chiến sĩ khác, chỉ sợ số lượng không ít.
Các chiến sĩ và đám nô lệ đều cực kỳ căng thẳng, các chiến sĩ nắm chặt thanh giáo, mũi giáo đều chỉa ra ngoài. Băng và Khuyết Nha phụ trách bọc hậu vẫn luôn nửa đi lùi, Đại Sơn và Điêu phụ trách ở hai cánh vẫn luôn đề cao cảnh giác quan sát hai bên trái phải.
Không có ai nói lời nào, chỉ có tiếng thở dốc nặng nhẹ bất đồng, bởi vì suốt đường đi phải cảnh giác cao độ, tốc độ của bọn họ không nhanh như mới đầu nữa.
Không có ai đứng thẳng lưng, tất cả mọi người đều khom lưng đi qua bụi cỏ, bao gồm cả Thảo Đinh và Dương Vĩ chống nạng đi.
Nguyên Chiến cõng Nghiêm Mặc là người khổ nhất, cũng là mục tiêu rõ nhất trong cả đội.
Đám linh cẩu đó… tạm thời xem như chúng nó là linh cẩu đi, cực kỳ kiên nhẫn, chúng nó một chốc thì tới gần, một chốc thì lui xa, như đang cố ý hù dọa bọn họ, lại như đang chờ đợi thời khắc bọn họ mệt mỏi, buồn ngủ, lơi lỏng.
Tim Nghiêm Mặc đập thình thịch, hắn biết, mình đang sợ hãi. Tình huống này không giống ngày hôm qua, hôm qua Thiết Bối Long tới quá hung mãnh và đột ngột, bọn họ chỉ lo chạy, mà hôm nay hắn lại chân chính cảm nhận được nỗi sợ hãi và khủng bố khi bị uy hiếp và nguy hiểm vây quanh.
“Huángggg ——!”
Nghiêm Mặc đang tập trung cao độ bị tiếng kêu trầm thấp bất chợt của dã thú dọa sợ tới mức run bắn.
“Đó là Hoàng thú, hình thể không khác Thiết Bối Long là mấy, cả người mọc đầy lông, chúng nó có một cái đuôi giống như bò cạp, trên đầu có sừng nhọn, hơi thở của chúng cũng có thể giết người.” Nguyên Chiến bỗng nhiên giải thích.
“Ăn thịt người hả?”
“Ừm.”
Nghiêm Mặc lau mồ hôi trên mặt, cũng thuận tay lau giúp Nguyên Chiến, nghĩ thầm cái tiếng kêu này vừa nghe là biết không phải động vật ăn cỏ rồi, hơn nữa, nghe tiếng kêu thì có vẻ cách bọn họ không xa.
Nguyên Chiến cảm thấy nô lệ nhỏ bé nhà mình thật săn sóc, tuy rằng cõng nó nóng quá, nhưng tiểu nô lệ sẽ lau mồ hôi cho hắn, còn dùng tay quạt gió cho hắn.
“Biiuu——!” Không biết là tiếng loài chim nào kêu, truyền tới từ bầu trời cách khu thảo nguyên rất xa.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, trên trời có không ít giống chim hình thể lớn lượn lờ. Vừa thấy ngoại hình lũ chim đó, Nghiêm Mặc tức khắc sợ run, không biết bọn họ có phải mục tiêu đi săn của lũ hung cầm ấy không?
Sau tiếng kêu nọ, một con chim hung dữ trông như diều hâu sải cánh dài hơn hai mét đột nhiên sà xuống, lát sau lại lần bay lên không trung, nhưng lúc này trong cặp vuốt sắc bén của nó đã tóm chặt một con thú trông như linh dương.
Mà khi con chim ấy tóm được con mồi bay lên, thì rất nhiều con chim hình thể lớn bay tới gần nó, rất nhanh, một con chim thoạt nhìn cũng là đồng loại của nó nhưng hình thể nhỏ hơn xuất hiện, tựa như người hộ tống, bay bên cạnh bạn mình.
Mà lũ chim lớn khác đang định cướp đoạt một trận trên không chỉ có thể không cam lòng bay theo trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.
Bỗng nhiên!
Một con dã thú giống như báo trong bụi cỏ im hơi lặng tiếng xông về phía Đại Sơn.
Đại Sơn gầm nhẹ một tiếng, cả đội dừng lại.
Nhưng con báo thật lớn kia lại không đối kháng chính diện với Đại Sơn, lúc Đại Sơn muốn dùng thanh giáo đâm nó thì nó đã xông vào khe hở giữa Đại Sơn và Băng, lao thẳng tới Dương Vĩ đang đi đứng khập khiễng bên trong.
Dương Vĩ tuyệt vọng gào lên thảm thiết, nhưng hắn không bị dọa đến mức chết đứng, con báo lớn tuy đáng sợ, nhưng vẫn không bằng Thiết Bối Long, Thiết Bối Long là loài một khi đối đầu, mọi phản kích đều trở nên vô ý nghĩa.
Dương Vĩ không bỏ chạy, mà lập tức ngồi xổm xuống, một tay cầm nạng, một tay giơ chiếc xương vỡ có cạnh sắc bén lên. Dao đá và váy da của hắn đã mất từ sau vụ cát lún, khúc xương vỡ này là hắn nhặt được ở chỗ nghỉ chân, dùng để phòng thân.
Nguyên Chiến vừa nghe tiếng hô của Đại Sơn liền thả Nghiêm Mặc xuống đất, cầm lấy thanh giáo vọt về phía con báo, tộc độ nhanh chưa tới hai giây.
Nghiêm Mặc được tận mắt nhìn một con báo đốm hoang dã siêu bự gần sát như vậy, sợ muốn tè ra quần. Lúc này nếu ai dám nói hắn ‘cái đồ thỏ đế, nhát gan’ gì gì đó, hắn nhất định sẽ lấy dao thọc chết tên đó, đây là bản năng sợ hãi đã ăn sâu bén rễ trong gien và ký ức lưu truyền của nhân loại đối với một con mãnh thú, không có huấn luyện đặc biệt sẽ không thể khắc chế.
Thậm chí hắn cảm thấy con báo đốm này còn đáng sợ hơn cả Thiết Bối Long! Thứ không biết tuy làm người sợ hãi, nhưng thứ đã biết rồi sẽ khiến người ta trước khi kịp suy nghĩ gì đó thì đã sợ tới mức ngã bệt ra rồi.
Trước mắt, ngoại trừ Băng và Khuyết Nha bọc hậu vẫn chưa ra tay, những người khác đều hành động.
Có điều, vây công con báo chỉ có bốn người, Liệp chỉ hỗ trợ, tạm thời không có tham gia tấn công, bên người anh còn bốn tên nô lệ chẳng có bao nhiêu năng lực công kích.
Đám nô lệ cũng rút rìu đá hoặc dao đá ra, tự động hình thành một vòng tròn nhỏ, mặt hướng ra ngoài phòng thủ, bọn họ không có bản lĩnh đi công kích con báo, nhưng ít nhất cũng phải biết tự bảo vệ mình.
Nghiêm Mặc nghĩ hắn không thể cứ ngồi bệt dưới đất, lập tức kéo cánh tay Văn Sinh giúp mình đứng lên, làm bộ một chân co một chân đứng, cũng rút dao đá ra, cố gắng bảo vệ một hướng. Hắn phải thích nghi với thế giới này, chứ không phải làm thế giới này thích nghi với hắn!
Con báo lớn phát ra một tiếng rống đau đớn, khúc xương mẻ của Dương Vĩ giơ lên đã ghim vào móng vuốt nó.
Mà mặt Dương Vĩ cũng bị móng vuốt nó cào một cái.
“A ——!” Tuy rằng thế và phản ứng nhanh giúp Dương Vĩ tránh được phần lớn đòn tấn công, nhưng trên mặt vẫn bị cào ra hai đường vì né không kịp, máu tươi rỉ ra ngoài, vết cào chỉ cách khóe mắt hắn có một chút mà thôi!
Lũ linh cẩu rình phía sau ngửi thấy mùi máu tươi liền hưng phấn, chúng nó không theo dõi nữa, chuyển sang trận thế bao vây hình vòng cung, nếu không phải kiêng dè con báo lớn kia, nói không chừng lũ linh cẩu đã nhào lên rồi, hiện tại chúng nó đang chờ hai bên giằng co cho lưỡng bại câu thương (hai phe tổn thất nặng nề) hoặc một bên hoàn toàn thất bại, kế hoạch của chúng nó là ‘không làm mà hưởng’.
Dương Vĩ sau khi tránh được đòn công kích của con báo liền lăn qua một bên, ôm mặt gào khóc, Băng quát hắn hắn mới chịu câm miệng, sau đó lau máu, run rẩy giơ chiếc rìu đá, cố tự bảo vệ mình.
Con báo lớn rất linh hoạt, tốc độ cực nhanh, tuy rằng móng vuốt đã bị thương, nhưng vẫn không tạo thành ảnh hưởng lớn gì cho nó, dù đối đầu với ba tên chiến sĩ cầm giáo trong tay, nó cũng ứng phó rất điêu luyện, thậm chí còn có thể bớt chút thời giờ đánh giá xem trong đàn thức ăn này con nào là béo nhất, ngon miệng nhất.
Nghiêm Mặc không cẩn thận chạm mắt với nó, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, con dã thú này không hề đáng yêu như trên kênh thế giới động vật, ánh mắt nhìn hắn ngoại trừ lạnh lùng, tàn nhẫn, còn có cố chấp đối với thức ăn.
Mà xúi quẩy nhất là, hắn từng tận mắt nhìn thấy cảnh báo săn xé nát người ta như thế nào, cảm giác đó… hắn thật sự không muốn nhớ lại lần nữa, cũng bởi vì việc đó đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý mỗi khi nhìn thấy động vật họ mèo hình thể lớn, hắn sẽ nhịn không được mà sợ hãi.
Có người nói, động vật rất mẫn cảm đối với cảm xúc của con người, đặc biệt là nỗi sợ và sát ý.
Con báo lớn vung vung cái đuôi, bày ra tư thế công kích với Đại Sơn, lúc nó bổ nhào đến trước mặt Đại Sơn, khi chỉ còn cách thanh giáo của Đại Sơn một chút, thì nó bất ngờ lao qua đỉnh đầu Đại Sơn.
Nghiêm Mặc cảm nhận được nguy hiểm trước mắt, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh trên mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn con báo đốm khổng lồ nhào về phía mình.
“Diêm Mặc! Tránh ra!” Nguyên Chiến phẫn nộ mà điên cuồng hét lên, dùng hết sức phóng thanh giáo đến!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!