Edit: Mean Nghe lão Dịch nói xong câu kia, lão Trần im lặng một lúc thật lâu, khi anh nghĩ nên an ủi thế nào, lão Dịch bên cạnh đã ngáy khò khò.
Lão Trần nghĩ người này thật buồn cười, không chỉ nói nhiều chuyện không hay của mình với người khác, còn có thể yên tâm ngủ bên cạnh người ta.
Sau khi nghĩ lại, chính mình cũng thật buồn cười, vội vàng nấu cơm cho người ta, nghe thấy tiếng ngáy nhỏ này thế nhưng lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
Lão Dịch dậy cũng đã gần chín giờ, trong không khí nhàn nhạt mùi sữa, quay đầu nhìn bên cạnh, liền thấy lão Trần đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Lão Dịch duỗi eo, vách chân trái lên đùi anh, hỏi: “Tỉnh rồi à?” Lão Trần ậm ừ: “Dậy rửa mặt, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, cháo kê, bánh rán và bánh mì nướng.
” Lão Dịch vặn vẹo thân mình, lấy cánh tay che mắt, hiển nhiên là vì cám dỗ bữa sáng không đủ với hắn, vẫn chưa muốn tỉnh.
Lão Trần không thúc giục, tiếp tục im lặng đọc sách, sau khoảng năm sáu phút, lão Dịch từ trên giường ngồi dậy.
Nằm trên giường nghỉ vài giây, sau đó xuống giường đánh răng rửa mặt, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy lão Trần đang bưng cháo cho mình.
Lão Trần nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu mím môi: “Xong rồi à? Vậy ăn cơm đi.
” Lão Dịch ngẩn người, một lúc sau mới đáp: “Tới đây.
” Hôm nay thứ bảy, lão Dịch cơm nước xong lại nằm trở lại giường, lát sau lão Trần rửa bát xong cũng đến.
Lúc này lão Dịch mới cảm thấy không được tự nhiên, muốn hỏi lão Trần khi nào đi, nhưng sợ hỏi ra sẽ không lịch sự.
Đã lâu lão Dịch không thấy cuộc sống có người làm bạn thoải mái đến vậy, nên hai người cứ thế nằm như vậy đến trưa, cho đến khi đồ ăn lão Dịch gọi được đưa đến.
Lão Dịch đã đặt cơm trong khách sạn này nhiều năm, vì là khách cũ nên người đến giao cơm căn bản không liên lạc với lão Dịch.
Nhưng hôm nay, em trai shipper bối rối hai giây, gọi điện cho lão Dịch hỏi hắn có nhà không.
Lão Dịch nhận được cuộc gọi rất kỳ lạ, hắn nói mình đang ở nhà, lúc sau em trai shipper hỏi với giọng điệu lạ hơn, “Vậy hôm nay ngài không ra ngoài sao? Tôi thấy có hai thùng nước khoáng trước cửa.
” Nhắc đến chuyện này, lão Dịch mới chợt nhớ ra hôm qua có đặt hai thùng nước từ công ty giao nước, vì sợ bọn họ gõ cửa quấy rầy giấc ngủ nên bảo người ta để ở cửa.
Nước ở cửa cuối cùng cũng được chuyển vào nhà với sự giúp đỡ của em trai shipper, để cảm ơn em trai, lão Dịch nhét cho cậu 100 tệ tiền boa.
Em trai không chịu nhận tiền, cười toe toét với lão Dịch rồi quay lưng chạy đi, lão Dịch nhìn theo bóng lưng cậu ta nói với lão Trần: “Anh nói xem sao lúc trước không nhận ra cậu ta đáng yêu thế nhở?” Nghe xong lời này, lão Trần híp mắt lại, sau đó giơ tay kéo hắn vào cửa.
Lúc ăn trưa, lão Dịch nói với lão Trần: “Tôi còn tưởng cậu không chịu đi, hóa ra cửa bị nước chặn, sao không nói sớm? Nói sớm thì tôi đã tìm người đến dọn nước đi rồi.
” Nói xong cảm thấy chỗ nào đó quái quái: “Ây, không đúng, cháo kê với bánh hấp này ở đâu ra vậy?” ”Buổi sáng tôi ra ngoài, nước vẫn chưa đến”, Lão Trần nói.
Lão Dịch bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, sau đó cắn một miếng, hỏi: “Theo ý của cậu thì cậu đã đẩy cửa rồi? Vậy lúc đẩy cửa sao không nói với tôi?” Lão Trần: “…” Thấy lão Trần không trả lời, lão Dịch trộm cười: “Cậu thật sự không muốn đi phải không?” ”Ừ.
” Lão Dịch tưởng mình nghe lầm, hắn thò lại gần hỏi: “Nói cái gì?” ”Tôi nói ừ,” Lão Trần nói, “Tôi chính là không muốn đi.
”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!