Luật sư đã sớm chuẩn bị xong xuôi văn bản thỏa thuận, nhìn về phía lão nhân đang hấp hối trên gường bệnh.
"Lục tổng, căn cứ vào nguyện vọng của ngài, sau khi ngài qua đời, tài sản sẽ được đem đi quyên góp công ích xã hội."
"Bản thỏa thuận ngài muốn đã được chuẩn bị xong, bây giờ lập tức có hiệu lực. Di thể ngài sẽ được mang về quê nhà...an táng một chỗ cùng phu nhân và đứa nhỏ."
Lão nhân gian nan gật gật đầu.
"Ừm"
Luật sư thờ dài, vẻ mặt có phần xúc động.
"Lục tiên sinh, dứt bỏ chức vụ thì thôi đi tôi không nói, nhưng kỳ thực tôi vẫn có một chuyện không hiểu rõ."
"Ngài là tổng giám đốc công ty nổi danh trên thị trường, vốn có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, sống tùy ý mình muốn. Nhưng ngài đã nhiều năm trải qua cuộc sống nghèo khó như vậy. Nay lại dùng toàn bộ gia sản của mình mang đi quyên góp công ích, đây là vì cái gì chứ?
Lục Lập Hành cười khổ một tiếng, cũng không có trả lời.
Luật sư đã sớm biết, bản thân sẽ không nhận được đáp án.
Chính là không hiểu, một người lương thiện, giàu có như này, nhưng lại không có lấy một người đến đưa tiễn.
"Như vậy đi Lục tổng, chung quy lại di chúc cũng thập phần ổn thỏa, thỉnh ngài cho phép tôi tùy hứng một lần đi, ngoài trừ di chúc kia, trên đời này ngài còn nguyện vọng chưa thành nào không? Tôi đều có thể giúp ngài hoàn thành, sẽ không thu phí."
Nguyện vọng chưa thành sao?
Lục Lập Hành gian nan giật giật ngón tay, suy tư về chính mình khi còn sống.
Hắn cuối cùng cũng gật gật đầu.
Luật sư thấy hắn há miệng, liền chạy nhanh đem tai mình sát gần bên môi:
"Lục tiên sinh, ngài muốn nói cái gì?"
"Nguyện vọng...Cố Vãn Thanh."
Cố Vãn Thanh?
"Phu nhân ngài? Theo tôi được biết, bà ấy đã qua đời nhiều năm rồi."
"Lục tiên sinh..."
Luật sư đang muốn nói cái gì đó.
Lão nam nhân trên gường bệnh, đã muốn nhắm hai mắt lại.