Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay lập tức.
“Diệp Đông!”
Diệp Đông nghe một tiếng gọi như thế, nhìn thấy vẻ Kiều Lệ My đang uất ức thì vô cùng tức giận.
“Lệ My, họ làm gì em.”
Diệp Đông hỏi.
“Không có gì cả.”
Trong đôi mắt Kiều Lệ My chính là không muốn ở đây, cô sợ anh biết người họ hàng duy nhất này lại có bộ mặt như vậy.
Lúc này.
Mấy người Xuân Thúy, Vương Thiếu Khanh cũng đã lấy lại tinh thần rồi!
Trong ánh mắt Vương Điền hiện lên ý châm chọc lạnh lùng: “Quà rẻ tiền mua cho cha vợ?”
“Đồ đó rơi xuống đất nhặt lên vẫn dùng được, có sao?”
Vương Điền xem như là em họ của Diệp Đông, tuy Xuân Thúy cũng đã điều tra rõ ràng về Diệp Đông để nhận cháu, nhưng khi biết Kiều Lệ My không còn ở chung với Kiều gia thì quá mức thất vọng.
Lúc này Xuân Thúy cũng mở miệng nói: “Diệp Đông, từ nhiều năm trước mẹ cháu gọi cho ta xin giúp đỡ, ta đã thấy cháu không ra sao.
Tưởng vào ở rể nhà có tiền sẽ giúp mẹ cháu một chút.
Ai ngờ…vô dụng vẫn là vô dụng.”
“Hừ, còn tưởng gặp được mối quan hệ ngon ăn, ai ngờ phí thời gian.”
Vương Thiếu Khanh cũng nói.
“Mọi người bỏ mặt anh ấy không lo, anh ấy ở rể chịu bao tủi nhục.
Giờ về nhận lại người thân chỉ vì lợi ích thôi sao?” Kiều Lệ My cảm thấy Diệp Đông không khác mình là mấy, đều bị người nhà lợi dụng thì vô cùng bức xúc.
“Hừ, ti tiện là ti tiện.
Thời này có tiền mới làm phiền thiên hạ được.” Vương Điền khinh bỉ nói.
Xuân Thúy thấy con trai mình nói như vậy mà không ngăn cản chút nào, ngược lại sắc mặt bọn họ vô cùng thản nhiên, thậm chí còn dùng mắt dò xét Diệp Đông, sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của anh, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Vương Thiếu Khanh cũng thờ ơ lạnh nhạt.
“Diệp Đông, cháu xem đi.
Ở rể nhà người ta chịu chút thiệt thì sao.
Sao lại ra khỏi Kiều gia? Hai đứa nghĩ rằng mình Kiều Lệ M làm ở MS thì có thể làm nên trò trống gì sao?” Xuân Thúy cứ như trưởng bối hiểu chuyện mà dạy bảo.
Nghe được Xuân Thúy nói vậy, Vương Thiếu Khanh cũng lên tiếng.
“Diệp Đông, dì cậu nói không sai.
Đây là dạy đạo lý làm người cho cậu!”
Diệp Đông nghe câu nói này, có chút có chút trầm mặc.
Đây chính là cái gọi là người thân của mình!
Nhiều năm không gặp, khi đoàn tụ nhìn thấy nhau cũng không nhiệt tình quan tâm chút nào, chỉ có gương mặt lạnh lùng và lời nói châm chọc mà thôi.
Ai đúng ai sai, ai đen ai trắng, vô cùng rõ ràng rồi.
Lúc đầu anh còn thiện ý nghĩ rằng có lẽ sẽ tặng ít quà giá trị cho dì anh.
Nghe mẹ nói dì cũng không dễ dàng gì.
Bây giờ xem ra chắc chắn là họ cũng lừa gạt mẹ.
Mà anh còn biết thêm một chuyện là lúc trước mẹ có nhờ vả họ, nhưng họ lại mặc kệ mẹ.
Chỉ vì mẹ nghèo sao?
“Là tôi ngây thơ rồi.
Tìm gặp tôi có lẽ là có mục đích khác đúng không?”
Diệp Đông đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, cho nên thản nhiên nói thẳng.
Bị Diệp Đông nói trúng tim đen, Xuân Thúy lập tức thẹn quá hoá giận.
“Diệp Đông, cháu xem, sao lại nói với người lớn thế chứ.
Mục đích cuối cùng còn không phải cùng giúp đỡ nhau.” Xuân Thúy quát lớn.
“Dì này, có ai giúp đỡ mà đi sỉ nhục cháu mình!” Hai mắt Kiều Lệ My đỏ bừng, nước mắt chảy xuống thành dòng, cảm nhận sâu sắc lúc trước mình cũng bị như vậy.
“Diệp Đông này vô dụng có thừa, nếu không mẹ nó làm gì gọi cho tôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Điện Vương Ở Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Điện Vương Ở Rể, truyện Điện Vương Ở Rể , đọc truyện Điện Vương Ở Rể full , Điện Vương Ở Rể full , Điện Vương Ở Rể chương mới