Chap 76: Dự định tương lai
Quán trà sữa Windy…
-Xin chào !
Một vị khách đẹp trai mở cửa bước vào. Quán trà này đã hai năm rồi mới lại mở cửa. Và ông chủ vẫn là Khôi Vỹ đẹp trai, anh đang lau khô một chiếc ly thủy tinh quay sang mỉm cười, nhưng sau ba giây thì nụ cười đẹp đẽ đã được thay thế bằng cái nhíu mày khó chịu…
-Tiệm mới khai trương đã có cô hồn tới ám, xui xẻo…
- Trở về rồi sao, Vỹ Vỹ ? Tôi còn tưởng cậu chết mất xác ở đâu rồi chứ. Vị khách đẹp trai lên tiếng.
-Hừ… Sao vẫn còn sống nhăn vậy ? Cá mập cũng không thèm ăn cậu sao?
-Đương nhiên khẩu vị của lũ cá mập không tầm thường như cậu rồi.- Trường Dương nhìn anh cười nhạt.-Bây giờ tôi đem cậu quăng ra biển có khi chúng sẽ ăn không chừng..... Cậu không thể nói với tôi lời nào dễ nghe hơn sao?
- Sống dai như vậy không thấy phiền sao? Rảnh rỗi toàn đi chọc phá lung tung để người ta đuổi giết…
-Chậc ! Cũng có chút thấy phiền, nhưng thấy tôi sống dai cậu ngứa mắt, vì vậy tôi tình nguyện sống thêm chút nữa….
-Hừ…Cậu lết xác tới đây làm gì ? Dạo này rảnh rổi lắm sao?
-Hừm! Khách vào quán mà nói năng kiểu đó….Trường Dương thở dài đi lại ngồi trước quầy tính tiền đối diện với Khôi Vỹ. -Cho tôi một ly rượu.
-Ờ !
Khôi Vỹ cười nhạt rồi quay sang rót một ly sữa dâu đặt xuống trước mặt Trường Dương. Trường Dương nhăn nhó nhìn ly sữa, mặt anh dài thườn thượt. Khôi Vỹ đúng là biết cách chọc tức người khác, bắt trùm thế giới ngầm uống sữa dâu ? còn cách nào sỉ nhục nặng nề hơn không? Nhưng rồi anh cũng bật cười cầm ly sữa lên uống cạn.
-Trở lại thương trường nữa chứ, Vỹ Vỹ ?
-Không !
- Hazzzz…..Tôi không muốn nghe câu trả lời này.
Hai năm rồi mới gặp lại. Không biết phải diễn tả niềm vui của Khôi Vỹ như thế nào khi thấy người bạn của mình vẫn an toàn, nhưng dường như là con trai nên cả hai đều không muốn thể hiện ra mặt. Khôi Vỹ vẫn chăm chú lau chiếc ly thủy tinh, rồi anh chợt cười thầm, Khôi Vỹ thấy mình thật ngốc khi trước đây đã lo lắng cho Trường Dương, thằng nhãi ác quỷ đã chai mặt với tử thần này làm sao mà chết được chứ, nhìn thấy nó là tử thần đã tá hỏa đuổi đi rồi, để nó ở dưới địa ngục không chừng có lúc nó lại lập ra mấy cái băng đảng gây rối khiến ông ta đau đầu. Trường Dương cũng không nói gì, anh di di chiếc ly rỗng trên bàn nhìn xa xôi, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo.
-Tôi mới gặp Anh Vũ, cô bé đã trở lại với thằng nhóc thiên thần rồi.
-Vậy sao ?
Khôi Vỹ hơi mỉm cười, anh đã đoán trước điều này cách đây hai năm rồi. Từ lúc rời xa Leo , Anh Vũ không lúc nào là không nhớ thương về cậu. Có lẽ năm đó sự lựa chọn của em gái anh là sai lầm, hai năm sau con nhóc rắc rối lại bắt anh đưa nó về để sửa chữa sai lầm trong quá khứ của nó. Thế cho nên anh mới ghét mấy đứa trẻ trâu như cô nhóc, suốt ngày chỉ gây họa khiến anh phải đi thu dọn rắc rối…
-Cậu nói tôi phải làm gì đây Vỹ Vỹ? Tôi có nên sai người đi giết nó để cướp lại Anh Vũ hay không đây? Trường Dương lên tiếng, Khôi Vỹ dừng lau quay sang hơi nhíu mày.
-Nếu cậu định làm thế thì tôi sẽ giết cậu trước!
-Hừm…cậu thật không công bằng…tôi là bạn tốt của cậu, sao lúc nào cũng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy…
-Cậu không thấy tôi vẫn để cậu ngồi đây là rất nhân từ rồi sao?
……
Thời gian trôi qua. Không khí có một chút im lặng. Khôi Vỹ vẫn chăm chú lau khô mấy chiếc ly thủy tinh trong suốt, mãi lúc sau Trường Dương mới thở dài buồn bã:
-Khôi Vỹ….Cậu biết không….Tôi đã rất yêu cô bé đó và từng có ý định chiếm đoạt nó…
-Tôi biết….lần đó nếu không vì nể tình thằng ngu như cậu đã từng là bạn thân của tôi, tôi đã cho người đi chém chết cậu rồi. Mà cậu cũng đừng cố làm chuyện vô ích nữa, Trường Dương ! Con bé không hề yêu cậu, nó yêu Leo…
-Tôi biết... Trường Dương đưa bày tay lên trước mặt buồn bã.-Một kẻ có bàn tay nhuốm máu như tôi thì cũng đâu có tư cách đụng vào cô bé, tôi đã bỏ cuộc…từ rất lâu rồi….Suốt kiếp này tôi chỉ có thể mãi ở phía sau dõi theo và bảo vệ cho cô bé…nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vì điều này.
Khôi Vỹ thở dài, lại một thằng ngốc si tình…
-Mà Vỹ Vỹ này…có lẽ nhờ cô bé mà cả hai chúng ta mới biết đâu là nơi phải dừng lại nhỉ?
Khôi Vỹ hơi ngơ ngẩn trước câu nói của người bạn. Anh Vũ đã khiến hai người dừng lại ư? Có lẽ thật như vậy. Nếu không có sự xuất hiện của Anh Vũ có lẽ hai người bây giờ không khác gì Hoàng Long và đám tay chân rác rưởi của ông ta . Kết cục của hai người cũng sẽ giống ông ta. Chính Anh Vũ đã dừng anh và Trường Dương lại trước khi hai người lao vào địa ngục. Cô bé chính là ánh sáng nhỏ bé ấm áp đã đưa hai người trở lại cuộc sống yên bình này… Anh cười, quay đi lau tiếp chiếc ly, một lúc sau anh mới lên tiếng.
-Trường Dương…Con bé không yêu cậu…nhưng nó không hề ghét cậu….
Anh Vũ….
Cô bé không hề ghét anh…
Đó là sự thật…
-Vậy sao…
Bạn đang đọc bộ truyện Điều Ước Từ Biển Cả tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Điều Ước Từ Biển Cả, truyện Điều Ước Từ Biển Cả , đọc truyện Điều Ước Từ Biển Cả full , Điều Ước Từ Biển Cả full , Điều Ước Từ Biển Cả chương mới