Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 1: Gia sản trăm ngàn tỷ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

“Muốn tôi trở về nhà họ Trần?”

Thành phố Thương Châu, phố đi bộ, trước cửa một nhà hàng, Trần Dật Thần mặc một bộ quần áo giao đồ ăn màu vàng, thần sắc lạnh nhạt.

“Dạ phải, ông chủ nói, chỉ cần cậu chủ chịu về nhà họ Trần, tài sản trăm ngàn tỷ của nhà họ Trần sẽ giao cho cậu chủ nắm giữ.” Đối diện với Trần Dật Thần, một ông lão mặc Đường phục màu xám cung kính mở miệng.

“Ha…tài sản trăm ngàn tỷ?” Trần Dật Thần cười tự giễu một tiếng, nhàn nhạt thở dài nói: “Nhà họ Trần các người thật có tiền a.”

Giống như là nghe ra được ý vị mỉa mai trong lời nói của Trần Dật Thần, ông lão Đường phục bất lực hỏi: “Cậu chủ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ba năm trước sao?”

Thấy Trần Dật Thần không nói chuyện, Trần Lâm cười khổ nói: “Cậu chủ, chuyện ba năm trước, đích thực là ông chủ làm không đúng, nhưng ba năm nay, ông chủ cũng đã vì chuyện đó mà trả giá đủ rồi, tại sao cậu chủ lại không chịu cho ông chủ một cơ hội kia chứ?”

“Cơ hội?” Khoé miệng Trần Dật Thần nhếch lên một tia mỉa mai, bảo anh cho Trần Ứng Long cơ hội, nhưng Trần Ứng Long đã từng cho mẹ anh qua cơ hội sao?

Trần Dật Thần vĩnh viễn cũng không quên được, ba năm trước, bộ dạng mẹ bệnh chết ở trước mặt của mình.

Nhà họ Trần có tài sản trăm ngàn tỷ, nhưng Trần Ứng Long lại không chịu móc ra 3 tỷ để cho mẹ chữa bệnh, cho dù mình đã quỳ xuống trước mặt ông ta vẫy đuôi cầu xin lòng thương xót như một con chó, Trần Ứng Long cũng không một chút động lòng, trơ mắt mà nhìn mẹ bị bệnh chết.

Bây giờ Trần Ứng Long lại muốn một cơ hội? Ha…

Trần Dật Thần lắc đầu, thần sắc mang theo sự trào phúng nói không nên lời.

“Không lẽ cậu chủ cam tâm giao đồ ăn cả đời sao?” Thấy Trần Dật Thần không có chút xao động nào, Trần Lâm thở dài hỏi, ông ta biết trong ba năm sau khi Trần Dật Thần rời khỏi nhà họ Trần, cuộc sống vốn không được như ý, ở rể nhà họ Hạ, địa vị thấp bé thì không nói, còn phải chịu đựng những chèn ép của người nhà họ Hạ, so với những ngày trước đây ở nhà họ Trần, quả thực là khác xa một trời một vực.

“Giao đồ ăn còn tốt hơn là giao mạng.” Trần Dật Thần nhàn nhạt cười một cái, nói.

Sắc mặt Trần Lâm thay đổi, nói: “Cậu chủ, cậu nói lời này là có ý gì?”

“Không có ý gì hết.” Trần Dật Thần lắc đầu: “Trần Lâm, ông có thể về rồi, nói với Trần Ứng Long, nhà họ Trần, tôi sớm muộn gì cũng sẽ về, nhưng tuyệt đối không phải là vì tài sản trăm ngàn tỷ đó!”

Trần Lâm sững sờ, nhìn bóng ảnh đi xa xa của Trần Dật Thần, đột nhiên thần sắc trở nên phức tạp…

Trên đường đi, cảm xúc của Trần Dật Thần rất phức tạp.

Kể từ ngày ra đời, anh đã ở nhà họ Trần, nhưng vì thân phận con riêng, anh luôn không được người nhà họ Trần yêu thích, ngay cả người làm nhà họ Trần đều có thể mắng anh dã chủng, tuỳ ý sỉ nhục anh.

Trần Dật Thần vốn tưởng rằng, bản thân mình sẽ làm giòi ở nhà họ Trần cả đời, mãi đến ba năm trước khi mẹ đổ bệnh, anh mới hiểu ra, nhà họ Trần ngay cả cơ hội cho anh làm con giòi cũng không cho nữa!

Đêm đó, mẹ bệnh nặng, Trần Dật Thần quỳ xuống trước mặt của người nhà họ Trần như một con chó, cầu xin bọn họ cứu mẹ một mạng, nhưng không có một ai ra tay tương trợ.

Thần sắc của tất cả mọi người đều cực kỳ lạnh nhạt.

Cuối cùng, mẹ bệnh nặng mà chết.

Trần Dật Thần bi thương tột độ, lúc đó anh mới hiểu ra, tính mạng của mình và mẹ ở trong mắt của người nhà họ Trần, ngay cả con kiến cũng không bằng!

Ngày hôm đó, Trần Dật Thần rời khỏi nhà họ Trần.

Ngày hôm đó, Trần Dật Thần đã thề, sẽ có một ngày, anh sẽ quay về nhà họ Trần, dùng thực lực tuyệt đối để khiến cho tất cả những người của nhà họ Trần phải quỳ trước mộ của mẹ sám hối!

Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là suy nghĩ bồng bột vào thời niên thiếu của anh, rời khỏi nhà họ Trần, ngày thứ hai sau khi đến Thương Châu, Trần Dật Thần đã bị một đám người truy sát, nếu như không phải Hạ Trấn Quốc ra tay tương cứu, thì anh đã trở thành một cái xác từ lâu rồi.

Không cần nghĩ cũng biết, người truy sát anh không thể nào thoát khỏi liên can với nhà họ Trần được.

Trước mặt nhà họ Trần to lớn, Trần Dật Thần hèn mọn như một con kiến.

Sau khi ở rể nhà họ Hạ, cuộc sống của Trần Dật Thần mới dần dần bình tĩnh lại, tuy bị vạn người cười chê, nhưng chung quy vẫn là con người.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, nhà họ Trần, vậy mà lại tìm tới lần nữa.

Hơn nữa là bảo anh về nhà họ Trần, kế thừa tài sản trăm ngàn tỷ.

Nhưng đời thứ ba của nhà họ Trần to lớn, có hơn một trăm người đàn ông, dù thế nào cũng không tới phiên một đứa con riêng đến kế thừa nhà họ Trần.

Không nghi ngờ gì nữa, rằng đây là một âm mưu.

Anh của ngày xưa, hèn mọn như con chó, nhưng bây giờ lại có giá trị trăm ngàn tỷ.

Âm mưu này cũng quá là giả rồi!

“Trần Dật Thần!” Lúc Trần Dật Thần đang cau mày trầm tư thì một cô gái mặc váy trắng thanh lệ xuất hiện ở trước mặt anh, cô gái có ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, khí chất yêu kiều, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người ta sáng mắt lên, kinh diễm không ngớt.

Cô gái này chính là vợ của Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y.

“Nhược Y.”

Bạn đang đọc bộ truyện Đỉnh Cấp Rể Quý tại truyen35.shop

Nhìn thấy Hạ Nhược Y, trên mặt của Trần Dật Thần lại tràn đầy nụ cười, không cần biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần có Hạ Nhược Y ở đó, tâm trạng của anh sẽ tốt lên một cách kỳ lạ.

Nhưng sắc mặt của Hạ Nhược Y lại có chút lãnh đạm, cô chỉ liếc Trần Dật Thần một cái, liền nhạt nhạt nói: “Mau theo tôi đi nhà thờ tổ tiên, lễ tế tổ sắp bắt đầu rồi.”

“Đến nhà thờ tổ tiên?” Trần Dật Thần há mồm, lúc này mới nhớ ra, hôm qua Hạ Nhược Y đã nói với anh, hôm nay là lễ tế tổ của nhà họ Hạ, tất cả những người nhà họ Hạ đều phải đến nhà thờ tổ tế bái tổ tiên.

Chỉ là…

Trần Dật Thần cúi đầu, nhìn chiếc áo giao hàng trên người mình, không khỏi có chút xấu hổ, vừa mới giao hàng xong, lại cộng thêm bị Trần Lâm làm gián đoạn một hồi, quần áo của anh còn chưa có thay nữa.

Lễ tế tổ là một hoạt động nghiêm trang như vậy, anh đương nhiên là không thể mặc quần áo nổi bật như vậy đi được.

“Nhược Y, có thể đợi anh về nhà thay bộ quần áo không?” Trần Dật Thần ngại ngùng lên tiếng.

Thần sắc Hạ Nhược Y có chút không vui: “Lúc sớm anh đã làm gì! Hôm qua không phải tôi đã nói với anh là hôm nay phải tế tổ sao?”

“Anh…anh quên rồi.” Trần Dật Thần giống như một cậu nhóc phạm lỗi sai, cúi thấp đầu xuống.

“Bỏ đi, không cần thay đâu, dù sao cũng không có ai chú ý đến anh, cứ trực tiếp đi đi, ông nội và những người khác đều đang đợi rồi.” Hạ Nhược Y mất kiên nhẫn mà nói, trong lòng càng bất mãn đối với Trần Dật Thần, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên cho được.

“Được…rồi.” Trần Dật Thần còn muốn nói gì đó, nhưng Hạ Nhược Y đã quay người rời khỏi, anh chỉ đành đi theo.

Nhà họ Hạ là danh gia vọng tộc có tiếng ở thành phố Thương Châu, tổ tiên Hạ Bồng Xuân từng là thừa tướng của nhà Hán, từ khi Hạ Bồng Xuân lập ra nhà họ Hạ đến nay, nhà họ Hạ đã trải qua hơn hai ngàn cái xuân thu rồi.

Những năm gần đây, mặc dù nhà họ Hạ đã suy tàn, không còn vẻ vang như xưa, nhưng ở Thương Châu, vẫn không ai dám xem thường nhà họ Hạ.

Lễ bái tế tổ tiên ba năm một lần cũng là một trong những hoạt động quan trọng nhất của nhà họ Hạ.

Sau khi đến nhà thờ tổ tiên với Hạ Nhược Y, Trần Dật Thần phát hiện, trong nhà thờ đã đứng không ít người.

Hạ Nhược Y hít một hơi thật sâu, sải bước đi vào nhà thờ tổ, Trần Dật Thần đi theo phía sau, nhưng sau khi đến cửa, anh lại bị một bàn tay lớn ngăn lại.

“Đợi đã! Trần Dật Thần, cậu đi vào làm gì?” Người thanh niên ngăn Trần Dật Thần lại tên là Hạ Lạc, là anh họ của Hạ Nhược Y, lúc này Hạ Lạc hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.

“Tế tổ đó.” Trần Dật Thần không hiểu mà nhìn Hạ Lạc một cái, lễ tế tổ, tất cả người nhà họ Hạ đều phải có mặt, nếu anh đã ở rể nhà họ Hạ, vậy đương nhiên cũng được coi là một phần của nhà họ Hạ rồi.

“Tế tổ?” Hạ Lạc cười khẩy một tiếng: “Cậu tế tổ nhà nào vậy? Người được thờ cúng bên trong là tổ tiên của nhà họ Hạ tôi, có liên quan gì đến cậu?”

Hàm ý là Trần Dật Thần chính là người ngoài, không xứng đi vào nhà thờ tổ của nhà họ Hạ.

“Hạ Lạc! Anh có ý gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y trở nên lạnh lẽo.

Ha Hạo liếc Hạ Nhược Y một cái, cà lơ phất phơ mà nói: “Không có ý gì, nhà thờ tổ của nhà họ Hạ, người ngoài và chó, không được đi vào.”

Nếu như lời nói trước chỉ là bóng gió thì cái câu người ngoài và chó không được đi vào này, chính là sự sỉ nhục trần trụi.

Trần Dật Thần thì chả có sao, anh đã gặp phải sự sỉ nhục thậm chí còn ghê hơn thế này rồi.

Ngược lại là Hạ Nhược Y, bị tức đến sắc mặt khó coi, dù sao Trần Dật Thần cũng là chồng hợp pháp của cô!

“Trần Dật Thần là chồng của tôi, anh dựa vào đâu mà nói anh ấy là người ngoài!”

“Ông xã của em? Ha ha ha.” Như là nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, Hạ Lạcôm bụng cười to: “Hạ Nhược Y, em nói thật với lương tâm mình đi, em thật sự xem tên phế vật này là chồng của em sao? Đừng tưởng anh không biết, hai người kết hôn ba năm, ngay cả giường cũng chưa lên qua nữa.”

Kết hôn ba năm, cả giường cũng chưa lên qua?

Nghe thấy lời này, trong nhà thờ tổ tiên, không ít sắc mặt của người nhà họ Hạ đều lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, trong ánh mắt nhìn Trần Dật Thần cũng tràn đầy mỉa mai. Bọn họ không hiểu, Trần Dật Thần rốt cuộc là khiếp nhược đến nhường nào, mà ở cùng với một cô gái xinh đẹp như Hạ Nhược Y ba năm rồi, vậy mà ngay cả giường cũng chưa lên qua, không lẽ tên phế vật này, có vấn đề ở phương diện đó sao?

Sắc mặt Hạ Nhược Y thay đổi, đích thực, cô và Trần Dật Thần kết hôn ba năm, đừng nói là lên giường, mà ngay cả tay cũng không có nắm qua, cô vốn tưởng rằng, chuyện này chỉ có một bộ phận rất ít biết thôi, nhưng bây giờ xem ra đã bị tất cả người nhà họ Hạ nhìn thấy vào trong mắt rồi.

“Nhược Y, em vào trước đi, anh đột nhiên nhớ ra, còn có một đơn hàng chưa giao nữa.” Trần Dật Thần gượng cười nói, anh có thể đối diện với sự trào phúng của người nhà họ Hạ, nhưng anh không hy vọng Hạ Nhược Y bị anh liên luỵ đâu.

Nhìn biểu cảm giả vờ như không có gì của Trần Dật Thần, đáy lòng Hạ Nhược Y đột nhiên đau nhói một cách kỳ lạ, kết hôn ba năm, tuy trong đáy lòng, cô chưa bao giờ coi Trần Dật Thần là chồng của mình, nhưng Trần Dật Thần đối với cô cực kỳ tốt, bất luận là trời mưa hay nổi gió, Trần Dật Thần đều luôn đưa đón cô đi làm tan làm đúng giờ, cho dù cô có phát cáu, Trần Dật Thần vẫn sẽ mỉm cười đối mặt.

Ở trước mặt cô, người đàn ông này giống như là không tim không phổi, không biết tức giận, chỉ luôn chiều theo cô, chăm sóc cô..

Ngày tháng lâu dần rồi, sẽ luôn có tình cảm.

Đôi con ngươi xinh đẹp của Hạ Nhược Y chợt hiện lên một tầng hơi nước, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy a…

Trần Dật Thần hít một hơi thật sâu, quay người chuẩn bị rời khỏi, anh biết mình đứng ở đây cũng chỉ có thể tự chuốc nhục nhã mà thôi.

Nhưng anh vừa quay người thì đằng sau chợt truyền đến một thanh âm chắc như đinh đóng cột: “Anh ấy vào thì tôi vào!”

Thanh âm vừa dứt, Trần Dật Thần liền cảm thấy bàn tay của mình bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đỉnh Cấp Rể Quý, truyện Đỉnh Cấp Rể Quý , đọc truyện Đỉnh Cấp Rể Quý full , Đỉnh Cấp Rể Quý full , Đỉnh Cấp Rể Quý chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top