Charlos Dreyar- nhân vật chính của câu chuyện này, là một cô gái trẻ
Đặc điểm nhận dạng: tóc, mắt và thậm chí là trang phục mà cô hay mặc đều là màu quạ, nên nếu ra đường mà gặp phải bóng dáng cao cao trùm kín đồ đen thùi nào đó ôm theo một quyển sách bự chảng, rất có thể bạn vừa lướt qua "tia chớp đen" của Fairy Tail
Mặc dù đôi lúc, cái "quạ đen" đó còn có "khuyến mãi đặc biệt", "nhuộm màu miễn phí" cho cái số vốn đã mạt rệp của cô ấy luôn
Giống như hiện tại vậy, tất cả những người bạn Charlos yêu quý đã "lỡ" bị "cái tên dở hơi ẩm ương nào đó" biến đổi thành Lacrima để phục vụ cho cái kế hoạch "năng lượng vĩnh cửu" gì đó...
Và thậm chí chính cô cũng không ngăn được bị cô nàng tinh hơn cáo kia tính kế, biết là bẫy... nhưng không thể không nhảy vào...
Haizz...
Mà thôi, dẹp! Dẹp hết đê! Vào chủ đề chính!
Bao quát một lần tình trạng bây giờ của Charlos
Nơi đang đứng là: Không xác định...
Hỏi: Tại sao lại không xác định?
Đáp: Bởi vì nó không có một vị trí cụ thể
Hỏi: Thế làm cách nào để đến đó?
Đáp: Phía dưới chiếc ngai vàng ngự trị khu địa cung Edolas là cánh cửa duy nhất ra vào nơi đây
Từ lúc đặt chân xuống đến chỗ này, Charlos đứng yên ở đó đã được một lúc lâu lắm
Không hề có bất kỳ một hành động gì
Hỏ...
Im!
Đây là... thứ đã bắt đầu cho tất cả... nguyên nhân của mọi việc đã diễn ra...
Đôi tử mâu nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt nhấp nháy nhảy múa vài tia băng lãnh sắc lạnh
Bộ dạng này lập lòe bởi ánh sáng xanh mờ mờ bên cạnh
Đáng sợ
Nhưng hút hồn
Khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ đến vô cảm, mang theo một loại mị lực cao quý khác thường
Một con bướm đêm mở rộng đôi cánh đen bay lượn
Vị quân vương của bóng tối đã lỡ thức tỉnh vì bị quấy rầy...
" Được rồi Charlos, đừng quan sát nữa, nhanh lên! Rồi chúng ta còn phải rời khỏi nơi này!"
Khung cảnh yên tĩnh dừng lại ở đó...
" Karnak... cô không cảm nhận được cái gì khác thường à?"
" Cái gì là cái gì?"
" ..." Charlos im lặng một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng thả lỏng bả vai căng cứng:" Không... có lẽ những việc trải qua trong mấy ngày này làm tôi trở nên đa nghi..."
" Ngươi đang muốn nói tới bẫy?"
" Ừm" Cô ấy thản nhiên gật đầu, giọng nói lại hoàn toàn không có cảm xúc:" Ở đây yên ắng quá... không gian cũng trống rỗng... một nơi quan trọng như vậy, nhưng tôi không gặp phải cản trở nào cả"
" Có lẽ "hắn" cũng không ngờ đến "con rối" của mình sẽ phản bội đi?"
"... Đừng nói vậy Karnak, đối với riêng tôi, cô ấy là một đối thủ phiền phức, nhưng đáng được tôn trọng" Charlos chớp chớp mắt tiếp tục phản bác bằng thứ âm thanh vô cảm trong khi bước từng bước về phía cột sáng trước mặt: " Không có nhiều người dám làm cái việc mà cô ấy đang làm, ít nhất trong hiểu biết của tôi không hề có"
"...Được rồi, ta không thể phủ nhận... nhân loại đó sở hữu trí tuệ và can đảm vượt ra ngoài tầm kiểm soát của thế giới này...
Đánh giá thấp cô ta... đây có lẽ là một trong những sai lầm nghiêm trọng nhất "hắn" từng mắc phải..."
" Ừ ừ..." Charlos đứng lại ngay trước cột sáng xanh biếc như sapphire, khóe môi cứng ngắc vẽ lên một vệt kỳ quái như cười khổ:" Nhưng mà chắc chắn không bao giờ chúng tôi bình yên nói được chuyện gì đâu... chốc nữa ra ngoài nhớ nhắc tôi... tôi nhất định phải cho cô ta thêm vài trận" Nhẹ nhàng lại cẩn thận chạm tay vào vùng ánh sáng, từng luồng từng luồng bạch quang từ người Charlos bắt đầu lan tỏa
Chậm rãi bao vây toàn bộ "viên sapphire" khổng lồ với một tốc độ vô cùng thong thả
Sau đó sét đánh không kịp bưng tai áp sát lại, kìm nén
Đó là cuộc chiến không tiếng động, nhưng lượng bức xạ và ma lực được giải phóng trong một tích tắc của nó, cũng sẽ đủ để nghiền nát mọi loại sự sống
Nếu như nó không bị hạn chế trong vùng không gian biệt lập
"...Nhất định!"
_______________________________
" Hắt xì!" Cô gái cứng ngắc nửa nằm nửa ngồi dựa vào một mảnh tường vỡ cong lưng, nhăn mặt cuộn tròn người lại vì cái đau quặn truyền tới từ nơi ổ bụng
Thế nhưng ngừng một lát, vẫn là không nhịn được khúc khích cười thành tiếng:" Chậc, bị mắng nữa kìa..." Giờ này thì làm gì có ai khác ngoài tên đó chứ...
A...
Không ngờ là mình... vẫn sống được...
Cô... tốt bụng quá rồi đấy nhé...
Ừm, nếu cô thất bại... tôi hứa sẽ không quên cô trong vòng ba ngày đâu... nhỉ?
...
Thật ra... nếu cô thất bại...
Thế giới này...
Lần đặt cược này... lớn quá...
______________________________
Edolas, xét theo một mặt nào đó, từng là nơi yên bình hơn nhiều so với Trái Đất ngày trước
Không có ma pháp hủy diệt diện rộng khiến một người có thể đối mặt với cả một quân đoàn
Hay những sinh vật to lớn hùng mạnh sẽ giẫm nát nhân loại dưới chân như những con kiến tựa loài rồng
Thế giới của Edolas phát triển xã hội và trật tự của mình nhanh chóng dựa trên lao động đơn thuần và những trận chiến nhỏ Ít nhất... là cho đến khi... thứ đã gây ra sự thay đổi chóng mặt đó xuất hiện...
Ma pháp
So với Trái Đất- nơi những con người tự mình sở hữu ma lực và sử dụng, phép thuật của Edolas là sự kết hợp tinh túy của nhiều công trình nghiên cứu tạo thành
Mà người góp công lớn nhất trong việc đó... đã được dân chúng tôn sùng thành một vị thánh...
Quốc vương đầu tiên của Edolas
Khoảng thời gian sau đó là một thời kỳ đại thịnh vượng của pháp thuật, nơi con người không ngừng tìm tòi, nghiên cứu, ứng dụng và phát triển nó đạt đến một tầm cao mới
Nhưng giây phút huy hoàng đó... không kéo dài được lâu...
Hơn 100 năm trước, thời kỳ mạt pháp bắt đầu....
Trớ trêu thay, bắt đầu của nó... không phải gì khác... lại chính là dòng dõi của người khai sáng ma thuật Một quốc vương Edolas
Hắn đưa ra những chính sách độc tài, ngày càng gắt gao kiểm soát cách sở hữu và sử dụng ma thuật của các cá nhân, ngăn cấm mọi sự hoạt động đơn lẻ
Đó cũng là thời kỳ bắt đầu phát triển mạnh mẽ của các hội pháp sư
Nhưng tình hình... ngày càng tồi tệ...
Điều kỳ lạ là... không ai, không một ai nghi ngờ tình trạng đã và đang xảy ra
Không ai, trừ một người
Dùng lời cô ấy giải thích thì chính xác là:" Họ có các quyết sách và lối thống trị quá mức khác biệt khi so sánh trước và sau khi chính thức trị vì"
Đó là người đã đặt nền móng đầu tiên cho việc giải quyết vấn đề của thế giới, và là người duy nhất thành công tìm ra được nguyên do thực sự
Có lẽ phải nói, là người duy nhất có khả năng tìm ra chân tướng Thì ra... thứ năng lực truyền thừa được tôn sùng như biểu tượng của Hoàng gia... cuối cùng chỉ là... một dấu ấn kìm chế...
Kìm hãm toàn bộ sự phát triển của thế giới này, ngăn cấm mọi thứ có nguy cơ vượt tầm kiểm soát từ trong trứng nước
Ma pháp... cuối cùng cũng chỉ là miếng mồi béo bở được "hắn" thả ra... thế nhưng tất cả lại đều không do dự nhảy vào trong bẫy...
Trở thành con rối
Tất cả đều điên cuồng lao vào ma thuật, tất cả đều sùng kính ma thuật, chiếm đoạt ma thuật như đức tin của sự sống
Họ bỏ quên mất điểm mạnh và ưu thế vượt trội của bản thân
Công nghệ họ từng chế tạo và sở hữu
Đứng trước tình hình đó, cả người đã tìm ra mọi thứ... cũng có cảm giác bất lực...
Thứ cô phải đối mặt... thậm chí còn chẳng phải một người Đó là sự tồn tại... gần như không cách chạm vào kể cả khi dùng mọi thứ thế giới này có...
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, âm mưu quỷ kế, mưu lớn mẹo vặt... mọi thứ đều là vô nghĩa...
Phải làm gì?
Đã có những đêm rất dài rất dài suy nghĩ
Không có kết quả
Rất nhiều những suy nghĩ bị vô tình bác bỏ
Chỉ có một sự thật trăn trở không yên
Edolas và ma thuật đã tiếp nối "hắn" với thế giới
Nhưng chiến tranh và tàn phá mới là nguồn năng lượng tăng cường sự kiểm soát, tra xét của "hắn" với thế giới này
Vấn đề lại lần nữa trở về điểm xuất phát
Tại sao chiến tranh cứ phải xảy ra?
_______________________________
" Nhưng làm cách quỷ nào mà cô ấy lại muốn tạo ra một cuộc hủy diệt để loại bỏ chiến tranh?" Thong thả từng bước như đang dạo chơi, Charlos đặt hai bàn tay trong túi quần, nghiêng đầu tò mò:" Kế hoạch ban đầu của cô ấy sau khi chiếm được nguồn năng lượng vĩnh cửu là tiếp tục tăng cường khả năng kiểm soát ma thuật trong dân chúng sau đó chế tạo DOS hàng loạt và nghiền nát hầu hết khu vực bằng quân sự đúng chứ?" " Tôi thậm chí tìm thấy rất nhiều các bản thiết kế sơ bộ của các vũ khí khủng bố khác khi nhìn vào ký ức của cô ấy nữa... không phải chiến tranh là thứ cô ấy căm thù nhất trên đời à? Dùng chiến tranh để kết thúc chiến tranh... liệu có được áp dụng thành công trong tình huống này?"
Nơi cô ấy đang thản nhiên đi bộ... tiếp tục là một không gian khác... trắng xóa
Đây được coi như không gian của tiềm thức con người
"... Ngươi thật sự có vấn đề về nghe hiểu và đọc hiểu?! Không, não ngươi cũng có vấn đề rồi đúng chứ?"
" Karnak!"
" Không phải đã được thấy rõ ràng rồi à? Các địa điểm bị đánh bom được ghi chú đều là trung tâm quân sự và chính trị, tránh nơi có dân thường và nghiêm cấm gây hại đến bệnh viện cùng trường học..." " Nhưng đó vẫn là thảm sát và khủng bố! Không hơn không kém! Dùng sức mạnh để áp chế kẻ khác là độc tài! Cô ấy sớm hay muộn đều sẽ gặp chống cự! Thất bại..." Giọng Charlos càng về sau... càng nhỏ dần... đương nhiên là cô gái kia cũng hiểu điều đó... còn rõ ràng hơn một kẻ ngoài cuộc như cô...
" Haizzz... cô ngốc ạ, ta chưa bao giờ biết rằng ngươi ngốc đến cỡ đó..."
" ..."
" Được rồi Charlos, thừa nhận điều này không phải thứ gì xấu, ngươi chỉ không muốn chấp nhận sự thật đang diễn ra ở thế giới này thôi..."
" ..."
" Ồ vâng, tôi cho là cô đúng..." Charlos thấp giọng lầm bầm:" Và bằng cách nào đó, tôi mừng vì tất cả những điều đó đều không xảy ra... thế giới này sẽ được bắt đầu lại bằng một phương thức ôn hòa hơn, tôi mong rằng như thế..." "... Chỉ riêng lần này, nguyện vọng của ngươi sẽ không bị bác bỏ đâu..."
" Nếu như ngươi hoàn thành tốt việc ngươi phải làm..."
" Tốt, cuối cùng thì cũng có thứ gì đó thoải mái hơn đống bùi nhùi của chính trị, tư tưởng và quân sự với hàng tá dây mơ rễ má kia..." Charlos đã đứng trước một cánh cửa gỗ to lớn màu nâu sẫm, cồng kềnh chẳng kém gì những thứ được gọi là cổng thành:" Mặc dù những thứ này cũng khiến tôi không khỏe cho lắm..."
" ...Ổn thôi, ta mong là sau đó cái đầu đã chẳng có miếng chất xám nào của ngươi sẽ không xuất hiện thêm vấn đề"
" ..." Charlos không muốn bình luận gì thêm về bộ não của cô cả, thế nên cô gái nhướn mày, dùng sức bật tung cánh cửa trước mặt
Và hãy để thứ này... kết thúc tất cả những gì đã xảy ra! _______________________________
Thế giới của Edolas đang gặp khó khăn, nếu không muốn nói thẳng rằng, nó gần như chắc chắn sẽ rơi vào một vòng luẩn quẩn của chiến tranh, thương vong, độc tài và ma thuật cho đến khi có một phép màu rơi xuống từ bầu trời
Nhưng Charlos Rohelm tuyệt đối không phù hợp cho việc ngồi yên và chờ đợi may mắn đó xảy đến
Không có nhiều chọn lựa được đặt ra trên bàn cân quyết định
"Ma thuật" là con mồi "hắn" gửi xuống để thao túng nơi này, không nhiều nhưng cũng không thể gọi là ít, đủ để những cuộc tranh đoạt điên cuồng diễn ra không ngừng nghỉ
Chiến tranh giữ sự kiểm soát của "hắn" với thế giới
" Ma thuật"...
Có cách nào để loại bỏ nó không?
... Có, nếu như cô ấy muốn, việc này là hoàn toàn khả thi ... nhưng sau đó?
Chiến tranh có lẽ sẽ tạm dừng, cũng có thể càng thêm gay gắt và lan ra mọi khía cạnh trong sự hoang mang của tất cả, cả thường dân và vua chúa
Không ai có thể chống lại cơn thịnh nộ của "hắn"
Mình ổn với cái trước, nhưng không phải cái sau...
Vậy, biến "ma thuật" thành thứ mà ai cũng có thể sở hữu thì sẽ thế nào?
Mình có thể lợi dụng đến vài thứ để che giấu mục đích thực sự
Chiến tranh sẽ dừng lại vì ai cũng đã...
Mày đang lừa ai vậy Charlos...
Bản chất của con người, vốn là tham lam
Nhưng mình... không muốn thấy nó tiếp diễn như vậy...
...
Quyết định vậy đi, mục tiêu là: tạo ra siêu cường quốc mạnh nhất trong lịch sử!
Sẽ có những cuộc nổi dậy, sẽ có đau thương... mất mát... và hi sinh... Mong rằng, mình sẽ có thể chờ đợi được... những cuộc bạo loạn thực sự...
Một ai đó, dưới sự kiểm soát của mình... vẫn có thể thành công... người ấy, có lẽ sẽ chính là vị cứu tinh của thế giới này...
Mong là như vậy...
Được rồi, bây giờ... niêm phong ký ức...
"Hắn" cũng sẽ không thể ngờ tới, thứ giúp "hắn" khống chế chúng ta... cuối cùng lại là vũ khí tạo ra con át chủ bài...
______________________________
" Là niềm tin và ý chí của ngươi cảm phục ta... Ngươi là nhân tố chính khiến ta bước trên đường rẽ và lập nên kế hoạch điên rồ này..."
" Vì vậy, sẽ không có thương lượng nào đâu, ta sẽ không mang Edolas ra bàn cân đàm phán, ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi..."
" Cứu cô gái ấy và giải thoát thế giới này... hoặc bỏ mặc thế giới này và Mira của ngươi sẽ là tế phẩm cho sự ra đi của chúng ta..." ...
" Đây là tình huống gì?" Charlos lãnh đạm nhìn bốn phía, trông như thản nhiên, nhưng nếu có người chú ý kỹ, sẽ thấy được rất nhỏ tàn nhẫn lóe lên trong đôi mắt vốn phẳng lặng
Bao quanh cô ấy hiện giờ là khung cảnh hỗn loạn... vốn nên thuộc về quá khứ...
Hội quán Fairy Tail... nhà của cô... ngôi nhà mà cô ấy vô cùng quen thuộc cho đến hai năm trước...
Những cọc gai nhọn bằng sắt lủa tủa lởm chởm khắp nơi, từng khối từng khối gạch vụn vỡ...
Những người đồng đội thương tâm khổ sở, những tiếng la hét, sự tức giận ngập trời...
Shadow Gear... bị ghim vào, treo trên thân cây...
Lời tuyên chiến...
Ông nội cô trên giường bệnh, khuôn mặt tái xanh lại, hơi thở yếu ớt...
Nụ cười càn rỡ của Laxus... vô tình...
Những giọt nước mắt...
Sự bất lực... Người con gái đó...
Âm thanh của hoảng loạn...
Thế nhưng tất cả những gì cô có thể làm là đứng yên và nhìn mọi thứ tiếp diễn như một kẻ đứng ngoài tất cả
Đây là ảo cảnh... là ảo cảnh...
Charlos mắt lạnh tự mình lẩm bẩm, như nhắc nhở, cũng càng giống thôi miên chính mình
Bầu không khí đáng ra phải vui vẻ lại ngập trong hàn khí và chiến ý...
Tượng đá...
Quỷ...
Tiên...
Long...
Lôi thần điện...
Mọi chuyện đều ổn rồi, cái gì cũng không xảy ra!
Bấu chặt móng tay vào đùi sau đó mạnh mẽ giơ tay tự cho mình một cái tát, Charlos lảo đảo, trước mắt trở nên nhòe nhoẹt, lỗ tai cô cũng lùng bùng không rõ
Ảo cảnh này chiết xuất từ chính trí nhớ của người bị Charlos Edolas hiến tế vào đây... một trong những thời điểm cô ấy đau khổ và bất lực nhất... là Mira... Nó... đều là thật...
Charlos biết rõ điểm này, rất rõ... bởi vì.... nếu không... sự xao động sẽ không mạnh mẽ đến vậy...
Mặc kệ cho khung cảnh trước mắt liên tục lặp lại không có hồi kết, não bộ Charlos hết tốc lực tự bình ổn, đôi mắt nhắm lại rồi lại mở ra
Mira mất đi ý thức nên không thể chiến đấu... tôi phải...cố gắng cả phần của cô ấy!
Mạnh mẽ đánh tan thứ này không có hiệu quả...
Đôi mắt tím lập lòe thứ ánh sáng xanh tựa loài sói vào đêm
Thanh tỉnh đầu óc của bản thân hình như cũng không có tác dụng... bản chất ma thuật này kết nối với trụ cột chính của không gian, ném người bước vào tới ảo cảnh đau khổ nhất của người thân thiết nhất... theo dữ liệu của thế giới... trừ khi phá hủy cột trụ, nếu không tuyệt đối không thể an toàn bước ra ngoài... Vậy nên Charlos Edolas không thể vượt qua sao...?
Dữ liệu duy nhất về mình có ở đây đều đến từ Mira... Chết tiệt Rohelm! Cô vẽ thêm chuyện cho tôi rồi đấy!
Lần thứ một ngàn lẻ một không nhịn được nguyền rủa cái tên này, Charlos lại cẩn thận nâng cao đề phòng
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy...
Hình như có điều gì đó không ổn...
Rốt cuộc là có thứ gì?
Cô thật sự không tin cô gái đó sẽ dễ dàng thất bại trước thứ đơn giản này...
Khung cảnh trước mắt ngày càng sâu sắc, cảm giác cũng càng ngày càng chân thật, tiếng cười nói của dân chúng rõ rệt lên theo từng phút, mùi bánh đặc trưng hòa lẫn với cát bụi, dòng ma pháp vận chuyển của từng người in sâu vào làn không khí
Mặc kệ...
Ra khỏi đây trước đã... Charlos làm lơ cái đau quặn thắt lại khiến nhịp thở của cô ngày càng dồn dập
Tiếng khóc... nụ cười...
Từng câu nói...
Tinh thần... tình cảm của họ...
Hãy cứ giữ cho trái tim tôi đập lên âm điệu sôi sục, kìm nén cảm xúc là điều chẳng ai có thể thành công, thứ có thể ràng buộc từ trước đến giờ, chỉ có cách phản ứng của mỗi người... và hành động
Sắc màu trong đôi tử mâu ngày càng sâu sắc, ngày càng u tối, lạnh lẽo kinh người
Quyết định này quá mức nguy hiểm
Nhưng để đấu được với "hắn"... cũng chỉ có thứ này thôi...
" Bạch... thuật!" Ánh sáng trắng xóa, đôi bàn tay nắm chặt đan chéo trước ngực tỏa ra từng luồng khí làm vặn vẹo cả không gian của tiềm thức
" Xâm nhập!"
Mira... em nghe thấy tiếng tôi không?
Từng luồng từng luồng bạch quang như không cần mạng điên cuồng tràn ra từ cơ thể mảnh mai, luồn lách vào mọi ngóc ngách trong không khí Làm ơn hãy tỉnh lại đi!
Ảo cảnh bắt nguồn từ tiềm thức của Mira... nên chỉ có chính cô ấy mới có thể phá vỡ nó hoàn toàn!
Cột sáng Sapphire nơi Charlos đứng ban nãy bỗng chớp nháy dữ dội, hơi thở từ từ thức tỉnh... dao động của tinh thần cộng hưởng...
Đột ngột bị cắt đứt
" Chà, nhìn xem ta tìm được thứ gì..." Tiếng cười trầm thấp đầy nghiền ngẫm:" Chuột nhắt... trốn thật lâu..."
Không gian chựng lại, trong ánh mắt tím biếc hoang mang... bỗng tan ra... hòa tan
Đưa mọi thứ trở về đen thẳm
Lúc Charlos còn đang ngơ ngác, rất nhiều những tia sáng bảy màu từ mọi phương bay tới, hội tụ tại một điểm
Bóng người uy quyền lờ mờ không rõ
Đôi con ngươi dần dần tìm lại tiêu điểm... rồi phút chốc co rút lại... sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu... Trước mặt cô là lý do thật sự khiến bao cố gắng của một cô gái khác bị chôn vùi không thể tìm lại
Đó là...
" Tìm thấy rồi... con của đám tội đồ... nghiệt chủng... " Thanh âm cao quý khinh mạn khiến người ta run rẩy:" Và cô gái của ta... sao em phải kháng cự... "bạch"... định mệnh không phải là bắt buộc ở lại cạnh "hắc" sao?"
" Ngươi...là kẻ đó..." Charlos lảo đảo, đầu óc cô quay mòng mòng, nhưng không phải vì sợ, nó là do thứ áp lực không thể tin được ập đến
Cô ấy đã không tính được trước tình huống phải trực tiếp đối mặt "hắn" vào lúc này
Một cái liếc mắt của "hắn"... không gian đang run rẩy...
"Một tia khí tức mà thôi, cũng dám trước mặt ta lấy thúng úp voi... "Hắc" ?" Giọng nói vốn biến mất từ khi nãy của Karnak tự nhiên trở lại, trước người Charlos dần thực thể hóa một thân ảnh thon dài, tuy vẫn vô cùng mờ ảo, lại mang theo khí tức cực cường, ngữ khí cô ấy tràn đầy coi thường nhạo báng:" Chỉ bằng vào ngươi?" " Ồ không, còn cần có em, đương nhiên..." Người kia không có vẻ gì là giận dữ, thanh âm mang theo ý cười như có như không:" Đừng giận dỗi nữa, trở về cùng ta..."
" Mơ đi ngươi!" Karnak không chút lưu tình cắt ngang lời hắn, cao giọng:" Cút!"
" ... Thật đáng tiếc" Hắn ta thở dài có vẻ tiếc nuối thở dài:" Ta đã không muốn làm thế với em..."
" Đừng ở đây ghê tởm người!"
" ... Rồi em sẽ đổi ý..." Vô vàn những tia sáng bảy màu tiếp tục cuộc tụ họp... hợp lại thành màu đen thẳm của vũ trụ sơ khai, dáng người vốn đã mơ hồ dần dần trôi đi:" Cô dâu của ta..."
" Lăn!" Karnak có vẻ thở hồng hộc tức giận phất tay, tia sáng trắng giận dữ lao về phía hắn
Đổi lấy một điệu cười khe khẽ từ hư không truyền lại
Đến lúc cô ấy nghiến răng nghiến lợi quay lại nhìn người đứng sau mình muốn nói cái gì, liền không kìm được giật mình sửng sốt Karnak lửa giận ngập trời la lên, thân thể tạm thời ngưng thực mơ hồ nhấp nháy
" Rác rưởi!"
_____________________________
" Đây?" Charlos mơ hồ ôm lấy cái đầu nhức nhối nhìn quanh, chỉ trong một quãng thời gian ngắn hôm nay, cô đã phải bước vào tận ba không gian khác biệt
Đây là cái thứ bốn
Sở dĩ Charlos chắc chắn đã bị đưa đến một nơi khác, là bởi vì ở đây, toàn bộ liên kết của cô với ma lực, pháp thuật và kể cả là Karnak đều đã hoàn toàn biến mất
Chưa từng có trường hợp tương tự xảy ra...
Cưỡng chế tiến vào không gian khác... từ khi nào dễ dàng như vậy?
Mình... mình thậm chí còn chưa kịp làm ra được một phản ứng đúng nghĩa...
Charlos không chút để ý nằm vật ra giữa nơi vô định đen thẳm, vắt ngang tay trên mặt che đi mọi biểu cảm trong đôi mắt, khóe môi cô ấy lại không kìm được nở rộng một nụ cười đắng chát đầy mệt mỏi Một chút thôi... mình chỉ cần một chút...
Mọi vết thương và đau đớn, mọi sự bất lực và chán nản... cứ như vừa lội dòng từ quá khứ, hội tụ vào lúc này...
Gần mười năm cố gắng và trả giá của cô ấy... không thể thay đổi bất cứ điều gì
Đứng trước mặt hắn... cô như cũ không có cách nào ngăn chặn lấy một đòn...
Thời gian... hết rồi...
Phải làm sao...?
" Con của tội đồ... sinh ra đã là sai lầm..." Giọng nói âm u bỗng xuất hiện vang vọng trong không gian làm Charlos bật người nhảy lên:" Kẻ đảo lộn trật tự... phá hủy sự cân bằng..."
" Ngươi muốn gì?!" Cô ấy thở hổn hển nhìn chằm chằm vào khoảng không đen tối
" Kẻ mang đến thảm họa...phải gánh chịu nguyền rủa..." Âm thanh kia không hề để ý đến cô, trầm trầm tiếp tục:" Thiên sát cô tinh..." " Cái gì?!"
" Là ngươi đem lại mọi tai ương..."
" Đánh đổi mọi thứ vì mong muốn ích kỷ..."
" Ngươi đánh đổi anh mình để được sống..."
" Câm miệng!" Đồng tử co rút lại, rất sâu trong ấy, người ta tìm thấy sự giãy dụa khốn khổ của tội lỗi
" Ta nói, ngươi câm miệng lại!" Đôi con ngươi tím sẫm như ứa ra máu, lòng trắng chuyển thành màu đỏ ngầu vẩn đục
Hắn nhằm đúng thời điểm cô ấy yếu ớt nhất... đâm vào thứ được che giấu sâu nhất trong tâm hồn ấy... vạch trần tất cả bằng máu tươi đầm đìa...
" Sự xuất hiện của ngươi làm thay đổi vận mệnh của chúng... là ngươi đem lại sự đau thương...là ngươi đem lại mất mát... là ngươi dồn chúng xuống tận cùng..." Trầm trầm, từ tính... mê hoặc như thuốc phiện... " Ta? Ta...?" Charlos lắc đầu lùi lại, nhấp môi, ánh mắt dần dần có tia sáng sợ hãi:" Không... không thể nào..."
" Ngươi muốn bằng chứng?" Thanh âm nghe như đang mỉm cười
" Ta..."
" Ngươi chắc từng biết đến thứ này..."
" Thiên cơ khả dĩ..."
...
" AHHHHHHHHHHHHH!!!!"
....
Một cô gái nào đó cười khổ nhìn thanh kiếm xanh biếc cạnh mình bị nhuộm dần thành đen tuyền, sát khí dày đặc, nó run rẩy, chờ đợi một lần bộc phá điên cuồng
Charlos Rohelm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng không cam lòng, cuối cùng, lại chỉ biết thở dài nhắm mắt từ bỏ
" Không được rồi... Cuối cùng, vẫn là thua sao?"
______________________________
" Tên rác rưởi đó!" Karnak gấp đến độ xoay quanh nhìn chằm chằm vào cơ thể cao gầy đang cuộn mình lại run rẩy dữ dội
Khóe mắt và hai bên tai cô ấy đang chảy máu... máu rỉ ra từ khóe miệng... đậm mùi tanh nồng... " Charlos! Ngươi tỉnh cho ta! Tỉnh lại!!!"
Đáp lại cô là khu vực ngày càng thấm đỏ... máu đỏ trên nền trắng... tựa hoa đào nở rộ trên tuyết mùa đông...
" Rác rưởi! Sao hắn dám?!" Karnak muốn kéo vài sợi tóc dù rằng không được
Thứ Charlos bị đẩy vào hiện tại mới thật sự là khu bí ẩn nhất của tiềm thức con người...
Nơi chứa đựng những thứ yếu ớt nhất, nhút nhát nhất, mềm mại nhất...
Cũng cự tuyệt người ngoài nhất... hắn vào được đó... vì người kia ở đó...
Nhưng dù là cô... cũng không thể làm gì
" Ngươi không được xảy ra chuyện gì!!"
Nếu ngươi chết bây giờ... người đó cũng phải chịu tổn thương...
Hắn dám... hắn thật sự dám dùng đến nó... hắn dám phạm vào điều cấm đó...
Cho "một con người" tiếp xúc với tương lai đa chiều... Đưa linh hồn ấy xuyên qua tương lai thuộc về các thế giới song song
Ai biết hắn đưa con người ấy đến nơi nào... nhìn thấy những gì...trải nghiệm sự tàn khốc nào...
Con bé đó có thể phải nhìn người thân của mình dùng cách đau khổ nhất xuống địa ngục, phải trải qua cảm giác tự tay gϊếŧ họ... nhìn họ bị hành hạ, bị tra tấn, bị...
Trải qua mọi thứ kinh tởm nhất cái vũ trụ này!
Đó là hình phạt kinh khủng nhất... là thứ từng cứng rắn tra tấn chết rất nhiều kẻ ưu tú... những kẻ mang sức mạnh hủy thiên diệt địa...
Kẻ không chết... cũng điên điên khùng khùng không nhận ra chính mình...
Ai biết nó có hay không còn giữ được tâm trí của một con người chứ?!
Karnak nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi buông tay, ánh mắt tàn nhẫn Quanh thân cô ấy bốc lên từng luồng từng luồng bạch quang vô cảm
" Không thể tỉnh... vậy cũng đừng tỉnh... nếu như ngươi không thể tự mình thoát ra... vậy cũng đừng có kéo theo người đó..."
" Vô dụng như vậy... ngươi không có quyền được tồn tại..."
Cùng lúc, ở nơi nào đó... cột sáng màu sapphire rung động dữ dội, từng tiếng rắc rắc như xương cốt bị bể gãy khiến người ta lạnh cả sống lưng...
Nhưng như bị thứ gì trấn áp, cột sáng chỉ có thể rung động một thời gian ngắn... rồi lại bị khóa cứng... rồi lại tiếp tục rung động
Lặp đi lặp lại như vậy không biết đến lần thứ bao nhiêu, một luồng tử quang mỏng manh bỗng len lỏi ra từ chính bản thân cây cột trụ thế giới...
Erza Scarlet nhìn đăm đăm vào hội huy của mình, kỳ lạ nhíu mày
" Sao vậy?" Cô gái bên cạnh giống cô như chóc ngoại trừ mái tóc ngắn hơn nhướn mày
" Nóng..."
" Cái gì?"
" Hội huy của tôi đang phát nhiệt..." Erza không kìm được lo lắng:" Nó chưa bao giờ như vậy trước đây..."
Hội huy mang lại cho các thành viên của Fairy Tail từ trước đến giờ đều là cảm giác ấm áp mà hiền hòa
Chưa bao giờ bỏng rát như hiện tại
...
Cùng lúc đó, Mystogan cũng kinh ngạc một quãng ngắn, sự lơ là ấy khiến cho cú đấm của người đối diện lao thẳng vào mặt anh
" Nhìn ta!" Ryon hét lên
Mystogan cau mày nắm lấy bàn tay lại vung đến của người nọ, lợi dụng đòn bẩy, quật ngã anh ta xuống nền đất
" Dừng chiến! Tôi có cảm giác không lành!"
" Gì cơ? Đánh trống lảng à?!" " Không..."
...
Người con trai tóc xanh và người con gái tóc đỏ đồng thời có một thoáng lo lắng hoài nghi:" Charlos gặp chuyện rồi... Rất có thể là cả hai!"
...
Cũng ở thời điểm đó, Natsu, Gray, Lucy, Carla, Happy, Wendy và Gajeel đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hội huy của mình
Tim đập mạnh đầy hoảng hốt
______________________________
" Đừng... đừng... dừng lại đi..." Thanh âm khàn khàn vì hét quá nhiều, đau đớn tuyệt vọng lẩm bẩm:" Tất cả là tại tôi... tất cả đều là lỗi của tôi... dừng lại... giết tôi là được rồi... tha họ... bỏ qua cho họ..."
" Lấy mạng tôi... tha cho họ... tôi cầu xin các người..." Cô ấy cuộn mình cầu xin như một đứa bé tha phương dưới chân vua chúa
Con người ấy... từ trước đến nay chỉ vì một nơi... buông bỏ bản thân toàn bộ... bao gồm cả tôn nghiêm của chính mình... Mira nhìn cảnh ấy, trái tim cuộn thắt lại
Đau đớn cô chịu đựng khi thoát khỏi nơi kia... so với cô ấy có là gì chứ?
" Ngốc..." Khẽ gắt giọng, nước mắt đong đầy chỉ chực trào ra
Thân ảnh kia khẽ khựng lại một chút, rồi như phản xạ có điều kiện, cô ấy dùng hết mọi cách lê lết ra xa nơi cô đứng, điên cuồng lắc đầu:" Không, đừng đến đây... đừng lại gần tôi..."
Chứng kiến một Charlos chật vật như vậy, lần này đến cả Mira cũng không kìm nổi mình:" Tên ngốc!"
Cô lao đến ôm chầm lấy thân ảnh run rẩy rách nát kia, xiết chặt cô ấy trong lòng mình, nức nở:" Sao lại thế này?"
" Đừng hỏi tôi... làm ơn đừng hỏi tôi..."
" Charlos..."
" Đừng hỏi..." Giọng cô ấy tắc nghẽn lại như hoàn toàn biến mất, chỉ điên cuồng lắc đầu:" ...Mira... chạy đi... mau chạy đi..." " Chạy đi đâu chứ? Tớ sẽ không bỏ cậu lại một mình..." Mira nghẹn ngào vùi đầu vào mái tóc đen ướt sũng mồ hôi mặn chát xen lẫn cát bụi
" ... Chạy đi... Mira..."
" Tớ ở đây"
" Mira..."
" Tớ không đi"
" ..."
" Mira... tôi là tai tinh... vì tôi xuất hiện... mọi người mới gặp nguy hiểm... mọi người đáng lẽ ra phải là vận mệnh chi tử... phải sống cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai... tất cả là tại vì tôi... là tôi thay đổi nó..."
" Nhưng tớ hiện tại vẫn rất hạnh phúc..." Mira ngập ngừng không hiểu được những từ ngữ được sử dụng
" Đừng thương hại tôi, Mira... đừng nói dối bản thân vì tôi..." Charlos giật phắt bản thân mình ra khỏi vòng ôm ấm áp, thu mình lại càng xa người con gái ấy càng tốt, tựa như ma quỷ không bao giờ dám hiên ngang dưới ánh mặt trời:"Lisanna... là tại vì tôi... hơn nữa tương lai...càng là tại tôi... " " Suỵt!" Ngón tay trắng nõn đúng lúc chặn đứng những lời phỉ nhổ của Charlos với bản thân:" Dừng lại nào..."
" Tớ không nói dối..." Mira rất nhẹ lần nữa vòng tay ôm lấy cô gái chao đảo vào lòng, đặt cằm lên mái tóc đen có chút bù xù, thở dài nỉ non:" Áp đặt người khác là xấu lắm biết không?"
Mira nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào như đang ôm một con thú bị thương trong lòng ngực mình
Charlos của cô vốn nên tự tin, kiêu ngạo, ương bướng dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn đi đầu, vĩnh viễn tỏa sáng
Có khi nào lại như thế?
Đau đớn lại khổ sở, Mira vẫn ghé sát miệng vào vành tai đẫm mồ hôi, còn có vài vết thương bị đá vụn cắt qua, nhẹ giọng lẩm bẩm:
" Ngốc, tớ ở đây, ở cạnh cậu, chỗ nào cũng không đi, đừng hòng đuổi tớ đi, đừng mơ tưởng đẩy tớ ra xa..." " ..."
" Ngốc, đừng lo lắng, tớ không yếu ớt như vậy, mục tiêu của tớ là sóng vai cùng cậu, không phải là để Charlos đứng đầu đỡ lấy mọi thứ..."
" ..."
" Ngốc, không có chuyện gì, tương lai luôn là thứ vô định... bởi vì nó sẽ luôn thay đổi..." Cô ấy chợt nhớ đến cái gì, hơi dừng lại tìm từ chính xác:" Fairy Tail chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng nó..."
" ..."
" Mira..."
" Tớ ở đây"
" Nếu như không được thì sao?" Charlos run rẩy thì thào:" Nếu như mọi cố gắng của chúng ta đều vô ích thì sao?"
" Tớ sẽ đứng dậy, nắm theo Charlos..."
" Chúng ta sẽ cùng tiếp tục..." Mira nhẹ giọng, tử quang từ người cô lan tỏa, bao trùm họ:" Tớ đã vì Charlos đứng dậy một lần... cũng sẽ đứng dậy được lần thứ hai... mang cậu đi tiếp..." " ...cơ hội... chúng ta không có nhiều cơ hội như vậy..." Giọng Charlos vẫn là những lời thì thầm mệt mỏi
" Này ngốc..." Mira nâng khuôn mặt gầy gò của cô ấy trong tay mình, cẩn thận vuốt ve từng đường nét
Mới có mấy ngày đâu, cô ấy gầy đi thật nhiều...
" Nếu thật sự hết cách..." Mira mỉm cười nhẹ, hôn lên vầng trán cao cao, dịu dàng nhưng đầy sự chân thành:" Tớ sẽ cảm ơn vì cuộc sống đã cho tớ gặp được người trước mặt mình hiện tại..."
" Và được yêu cô gái ấy..."
Đôi đồng tử tím biếc mở to... rồi đậm dần, trở về màu đen thuần của hắc thạch...
Đôi mắt chớp nháy ngơ ngác
" Mira..."
" Gặp được cậu là điều tuyệt vời nhất, tớ không có gì hối tiếc cả... để gặp và yêu cậu, tớ tình nguyện chịu càng nhiều thử thách..." " Tôi..."
" Suỵt~" Mira lần nữa nhẹ nhàng ngăn cản lời nói tiếp theo được thốt ra, yên lặng vòng tay qua cổ cô gái tóc đen, Mira đơn giản thu mình vào vòng ôm đã tìm lại được hơi ấm
Câu trả lời cho câu hỏi này, cô không muốn nghe bây giờ
Bởi vì thế nào thì ra khỏi đây, ký ức về nơi này và những gì đã xảy ra cũng sẽ biến mất, trực giác của Mira nói với cô như vậy
Hai người họ nhàn nhã thả lỏng trong tư thế đó một lúc lâu lắm
Cuối cùng, vẫn là Mira trước tiên đứng dậy, chìa ra bàn tay mềm mại, vẫn là nụ cười khiến Charlos mê say
" Chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm ở ngoài kia..."
" Tương lai, hãy để chúng ta cùng cố gắng..."
" Ngốc, theo em về nhà..." Nhà của chúng ta, về cùng mọi người...
" Đừng để họ chờ lâu... Charlos của họ..." " A..." Charlos mặc kệ nước mắt rơi trên khuôn mặt, lách tách trên vải vóc, dùng sức gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay trước mắt như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng
Ánh sáng bắt đầu lấy cô ấy làm trung tâm, như sóng thần ùa tới, đay nghiến hết mọi thứ xung quanh
Con người, vốn là kỳ lạ như vậy
Ngươi dùng sức đánh cô ấy, rạch hàng tá vết thương trên người cô ấy, dùng cách dã man nhất tra tấn cô ấy, cô ấy không khóc
Ngươi dùng sức nhục mạ cô ấy, đay nghiến cô ấy, cô ấy không khóc
Ngươi đập nát nội tâm cô ấy, băm nhuyễn cảm xúc của cô ấy, cô ấy vẫn không khóc
Nhưng chỉ cần người cô ấy yêu nhất dịu dàng mỉm cười nói một câu theo em về... Cô ấy... cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái chưa tròn 20 mà thôi...
Không gian đen nhánh vỡ tan, cột sáng Sapphire vỡ tan Tất cả nguyên nhân gây nên đau khổ trên vùng đất này... theo đó... đi vào dĩ vãng...
_______________________________
" Ryon, đừng lại đây, ta cảm nhận được sự di chuyển của ngươi..." Charlos Edolas bình thản gọi giật người thuộc hạ thân cận qua chiếc micro không rời người, nheo nheo ánh mắt nhìn thanh kiếm xanh biếc trong veo như mặt biển:" Ta không sao..."
" Điện hạ?!"
" Đây là tuyệt lệnh... Ryon, mang Mystogan đi... hoàn thành bước cuối trong kế hoạch của anh ta..."
" Điện..."
Tút tút
" Haizz..." Charlos thở dài ngắt kết nối, nằm dài xuống sàn, nhắm chặt mắt, đem toàn bộ lễ nghi gia giáo ném lên tận mây xanh
Cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ã của quân lính, tiếng sụp đổ của Kỵ sỹ rồng, tiếng long gầm oai dũng...
Kết thúc rồi...
Ừ, kết thúc...
Rồi... sau đó...? Không biết
Charlos Rohelm ngẩng đầu nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng
Không vui như mình luôn nghĩ
Gánh nặng luôn đè nặng cô ấy từ năm 12, vẫn luôn cho rằng phải mang theo đến cuối đời, cứ như vậy bỗng dưng biến mất...
Lồng ngực như có một đám len rối cuộn tròn, không thể hiểu được
Lý trí bảo rằng cô nên vui mừng
Nhưng trái tim lại có rất nhiều khoảng trống
Bạn bè
Người thân
Gia đình
Những thứ đó đã sớm bị quên lãng
Hình ảnh một người đàn ông lịch lãm lướt qua trong đầu...
Ừ, kể cả "Charlos Rohelm" cũng là cái tên thuộc về một người đã chết...
Hiện tại... tôi là ai? Phải làm gì tiếp theo?
Fairy Tail...
Laxus... Jellal... cha...
Erza...
Ánh mắt trong lúc vô tình tìm về phía người bạn đồng hành lâu năm không rời bỏ Sắc xanh của đại dương, tên của cậu ấy là "Thẩm Phán kiếm"
Thẩm lý và phán quyết...
Tôi bước lên con đường của mình bằng sinh mạng tươi sống, xác chết tanh nồng
Nhưng lưỡi kiếm của cậu ấy, từ trước đến nay không dính một giọt máu của kẻ vô tội
Nếu...
" Hiện tại ngươi!" Giọng nói trong trẻo kiên quyết nào đó phá nát dòng suy nghĩ mông lung:" Theo phán quyết trung thực nhất!"
Charlos Rohelm ngẩng phắt đầu không thể tin
Cô gái với mái tóc đỏ rực cao giọng hất hàm, không chút lưu tình nhấc bổng cô lên:" Phải theo ta!"
" Erza..." Charlos ngơ ngác nhìn người động tác hung hăng trên thực tế hết sức cẩn thận nâng cô dậy
" Ừ hử?"
" Cậu..."
" Về nhà!"
______________________________
Khi những người lạc lối tìm được đúng con đường trở về nơi họ thuộc về Những cột sáng vàng khổng lồ nối hai thế giới là ánh mặt trời đẹp nhất
Đôi cánh trắng rạng rỡ hơn mây ngàn
Khúc nhạc thánh là lời chào từ biệt
Đó là cách truyền thuyết ở thế giới đó... mãi mãi lưu truyền...
A.S
___________________________
Đây lại là dòng lảm nhảm của con au lên cơn tự kỷ
Đầu tiên là: tui là tui cũng chẳng hiểu sao cái kết rõ bình thường ngắn ngủi trong bản kế hoạch lại thành cái mớ hỗ lốn này nữa =_=
Tui thề là ban đầu nó rất bình thường, bình thường đến mức nhảm ruồi! Mặc dù giờ nó cũng nhảm =_=
Kết ban đầu của bà Rohelm cũng không có tốt như thế *lầm bầm*, để Erza tha thứ nhanh vậy quá quái rồi! Mà thôi kệ...
Tóm lại là, cái arc này chính thức xong! Mọi câu hỏi xin để lại ở phần bình luận, xin cảm ơn! Ps: À, mấy cô mấy thím, suy nghĩ trong sáng lên coi nào, lúc Rohelm với Knightwalker tách ra mới có 12 tuổi! Yêu với đương cái gì! Mối quan hệ của họ... để coi... na ná Erza với Jellal rồi đó, chính là bà helm tội nặng hơn, ai kêu thanh niên tự chủ kế hoạch @[email protected]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!