Ngày hôm sau, khi đến quân doanh, binh lính thành Khang Ninh đang thao luyện, Bạch Chấn Đạc dường như có ý định ra oai phủ đầu Vệ Toản, nên đã chọn binh sĩ tinh nhuệ tập trận mạnh mẽ.
Thẩm Diên quan sát hồi lâu, làm việc, nghỉ ngơi, thưởng phạt, phương pháp luyện binh, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng phụ thân mình, càng nhìn càng thân thiết.
Hôm nay Bạch Chấn Đạc đặc biệt làm khó võ tướng Vệ Toản, hắn dẫn theo Liễu quân sư, đầu tiên hỏi binh pháp, sau đó thôi diễn quân kỳ, cuối cùng hỏi về địa hình và cách phòng thủ của thành Khang Ninh, Vệ Toản đều trả lời trôi chảy.
Vệ Toản cũng là tướng lĩnh, vì vậy hắn sẽ không đến thành Khang Ninh phố mà không có chuẩn bị trước.
Bạch Chấn Đạc kỳ thật đã có chút yên tâm, chỉ là nuốt không trôi cơn tức, cao giọng nói: "Trong quân ta có dũng sĩ, am hiểu đao thương côn bổng, nếu như ngươi có thể thắng, ta mới nhận ngươi."
Vệ Toản nghe xong, dựa sang một bên, nổi lên hứng thú.
Thật ra hắn rất giỏi tỷ thí, ở trong kinh không có đối thủ, nên mới lười múa thương lộng kiếm, lúc này nghe nói có cao thủ, ánh mắt sáng lên, nói một tiếng "Đến".
Trong doanh có một lôi đài đơn sơ, Vệ Toản đứng ở trên, không bao lâu, quả thật có đao thủ cầm đao tiến lên.
Đao thủ sắc bén mạnh mẽ, tay cầm thanh đao uy vũ cuồng phong.
Vệ Toản không ngừng né tránh, qua mấy chiêu, chợt hô: "Dừng."
Đao thủ cho rằng hắn sợ.
Nào ngờ Vệ Toản lại cười khẽ, buông thương xuống, tuỳ tiện bẻ một cành hoa, nói: "Đến đây."
Đao thủ giận dữ, lập tức bổ tới.
Chỉ mới ba chiêu.
Cành hoa đã chạm nhẹ vào cổ họng hắn.
Cành hoa mảnh khảnh thoang thoảng hương thơm, nhưng cánh hoa không hề kinh động rơi xuống.
Lúc này mọi người mới hiểu được, vì sao Vệ Toản lại đổi binh khí thành cành hoa, căn bản người này không xứng để hắn vung thương.
Tướng sĩ chung quanh xôn xao náo động.
Rõ ràng đao thủ kia rất có danh vọng ở trong doanh quân.
Thẩm Diên híp mắt nhìn, vô thức cong môi.
Vì sao Vệ Toản lại khiến y chán ghét, kỳ thực là do nguyên nhân này, hắn khen ngợi người ta, sẽ trực tiếp khen ngợi, hắn tán thưởng điểm mạnh của mình, cũng tán thưởng vô cùng thẳng thắn, không hề khiêm tốn.
Đáng ghét hơn chính là.
Vệ Toản thật sự rất mạnh mẽ, từ thể xác đến tinh thần.
Tiểu Hầu gia đứng ở trên đài, y phục không nhiễm chút bụi, xoay cành cây trong tay như xoay một đoá hoa.
Không lâu sau, lại thêm một người nữa lăn xuống.
Đám người Bạch Chấn Đạc vô cùng mọi mất mặt, người thứ ba đứng bên cạnh sử dụng roi sắt, không biết có nên bước lên hay không.
Lại thấy Thẩm Diên chậm rãi ném thương lên đài cho Vệ Toản, ôn nhu nói: "Ba người cùng lên, đấu thắng thì dừng."
"Đao thủ tấn công bên trái, hắn dùng thương không thể đề phòng bên trái, rất dễ bị roi sắt cuốn lấy."
Thẩm Diên đứng dưới đài, thản nhiên nhìn hắn, nói: "Tất nhiên không phải phe ngươi."
Thẩm Diên chú ý Vệ Toản nhiều năm như vậy.
Y biết rõ công phu của Vệ Toản quỷ dị cao cường, võ nghệ của hắn không thể đem so với người bình, chi bằng cứ để mấy người này thua non, coi hắn như một con quái vật, để khỏi vướng bận trong lòng.
Vệ Toản cười cười, vung thương lên, nói: "Vậy thì tới đi."
Trên đài phong vân biến sắc.
Một chọi ba, một chọi năm, sau đó tổng tấn công, ngay cả Vệ Toản cũng không đếm được có bao nhiêu người đã ngã xuống, nhưng Thẩm Diên ở bên cạnh lại cẩn thận quan sát, mỗi người bước lên đều khiến hắn phải tìm ra cách đối phó nhanh nhất.
Mặc dù Vệ Toản càng chiến đấu càng vất vả, nhưng cũng càng đánh càng mượt mà vui vẻ.
Lúc hắn cành hoa tỉ thí thì nhẹ nhàng tiêu sái, nhưng khi dùng thương lại như sấm sét giữa ban ngày, dũng mãnh vô cùng.
Binh lính phía dưới cũng nhìn không chớp mắt, rõ ràng chưa từng thấy ai có võ công cao siêu như vậy.
Trong sách nói một người thành quân, ai cũng cho rằng chỉ là hư danh, một người có thể đánh bốn năm người đã là cực hạn, nào biết thế gian lại thật sự có người trẻ tuổi, tựa như vạn binh không địch nổi.
Cuối cùng, Vệ Toản thắng trận đến kiệt sức, nằm ngửa xuống đất.
Mọi người ở dưới đài lặng ngắt như tờ.
Bạch Chấn Đạc sững sờ tại chỗ.
Thẩm Diên mím môi cười, thấp giọng nói gì đó với mọi người, ai nấy từ từ tản đi, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi nhìn theo Vệ Toản một lúc lâu.
Đợi mọi người rời đi gần hết, Thẩm Diên mới cầm một bầu rượu, đi tới bên cạnh Vệ Toản, chậm rãi nói: "Thì ra ngươi cũng có lúc kiệt sức."
Vệ Toản nằm ngửa trên mặt đất, cười nói: "Ta đâu phải quái vật."
Thẩm Diên rũ mắt nói: "Thể lực của ngươi bây giờ không kém quái vật bao nhiêu."
Đây cũng là lần đầu tiên y thấy Vệ Toản sử dụng toàn bộ bản lĩnh của mình.
Lần trước khi An vương đuổi giết, y đã nghĩ, Vệ Toản xách theo lão Lâm Quế Chương trói gà không chặt, vẫn có thể sống sót trở về.
Võ nghệ thật là cao siêu biết bao, hôm nay thật sự được chứng kiến, quả thật kinh người.
Thẩm Diên bất giác xắn nhẹ ống tay áo.
Một lúc sau, Thẩm Diên tự mình chuyển đề tài nói: "Đánh lâu, lại bắt đầu dựa vào một chân, chân của ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi dùng phế."
Vệ Toản lại nói: "Bình thường cũng không có gì đáng để ta đánh lâu như vậy."
Thật lâu sau, Thẩm Diên mới nói: "Bạch tướng quân dùng một vò rượu ngon làm phần thưởng, nhưng bị ngươi khuấy đảo, hiện giờ rất mất mặt, còn phải giải thích với một đám tướng sĩ."
"Hắn bảo ta chúc mừng ngươi thay hắn."
Vệ Toản cười nói: "Sao ngươi lại chúc mừng ta."
Thẩm Diên yên lặng nhìn hắn, thần sắc như vui mà không vui, như lạnh mà không lạnh.
Vệ Toản trải qua chiến đấu kịch liệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khi hô hấp trên môi toát ra hơi thở nóng hổi, hắn hướng đôi mắt đen tuyền sáng ngời, đôi mắt xưa nay vốn luôn ngạo nghễ, chăm chú nhìn y không chớp mắt.
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: "Ngươi nhắm mắt lại."
Vệ Toản ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Từ góc độ không ai có thể nhìn thấy, Thẩm Diên khẽ rót bầu rượu trong tay.
Dòng rượu trong vắt tràn vào môi lưỡi Vệ Toản.
Làm ướt đôi môi, rồi từ từ, chảy xuống yết hầu, lần theo vạt áo lỏng lẻo mở rộng, ướt đẫm cả lồ ng ngực.
Giống như muốn rửa trôi hết đi sự kiêu căng tự đại của hắn.
Cơ bắp rắn chắc lên xuống theo hơi thở.
Hơi lạnh của rượu thay thứ gì đó, vuốt v3 ngực trần, chui vào xiêm y cẩm tú.
Thẩm Diên quan sát thân thể cường tráng đẹp đẽ của hắn, giữa mồ hôi và rượu là một mớ hỗn độn.
Đáy mắt y lộ vẻ vui mà không vui, ác mà không ác, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng Vệ tướng quân đại thắng."
Vệ Toản mở mắt, đối diện với khuôn mặt Thẩm Diên.
Thẩm Diên cong khóe môi, đưa tay về phía hắn, hỏi: "Còn sức không?"
Vệ Toản nắm lấy tay y, người đầy mồ hôi và rượu đứng lên, suýt nữa khiến Thẩm Diên loạng choạng.
Thẩm Diên lẳng lặng nhìn vết rượu ướt sũng trên người hắn, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, y cởi áo choàng của mình, chậm rãi khoác lên người hắn.
Vành tai đỏ ửng, y nói: "Đừng để cảm lạnh."
......
Võ nhân thật ra rất dễ giao lưu, Vệ Toản đánh xong, ai nấy đều kinh ngạc, tâm phục khẩu phục, chấp nhận tài nghệ không bằng người.
Cả đám nhiệt tình tìm hắn lãnh giáo võ nghệ, thấy hắn bọc áo choàng, cảm thấy mồ hôi ướt đẫm xiêm y đúng là không ổn, vội đi tìm y phục cho hắn thay.
Bạch Chấn Đạc nhiệt tình mời bọn họ ở lại doanh trại dùng cơm.
Kỳ thật thức ăn trong doanh không được ngon lắm, ngay cả bàn ăn cũng không có, quân sư muốn Bạch Chấn Đạc mời họ đến một nhà hàng trong thành phố vào một ngày khác, nhưng Thẩm Diên đã từ chối.
Đã lâu lắm rồi, y chưa được ăn một bữa cơm thô sơ nhưng náo nhiệt như vậy.
Cả đám người ngồi giữa màn trời chiếu đất, mùi nấu nướng từ xa bay tới, Bạch Chấn Đạc và Liễu quân sư, cùng với mấy tướng lĩnh tuổi không nhỏ, vừa bới cơm vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Diên.
Muốn y đoán tuổi của bọn họ.
Thẩm Diên đoán không ra, chỉ thuận miệng nói: "Chắc là lớn hơn ta mười mấy tuổi?"
Tướng lĩnh cười nói: "Mười mấy tuổi? Ta lớn hơn ngài hai mươi tuổi lận, khi thành Khang Ninh gặp nạn, ta đã là binh rồi."
"Lúc ấy và bây giờ, đều do bọn hắn phụ trách nấu ăn, cái cơm này vẫn luôn khó ăn như vậy."
Trong lúc nói chuyện, nhai trúng một viên đá nhỏ trong cơm.
Tướng lĩnh quay ra sau vừa cười vừa chửi.
Đám binh lính nấu ăn liền chửi lại.
Không hiểu sao, Thẩm Diên có chút buồn cười.
Trong lúc Thẩm Diên ăn cơm, Bạch Chấn Đạc gọi y: "Tiểu công tử."
Thẩm Diên không biết hắn đang gọi mình, y chỉ nghe tướng lĩnh và đồng đội mắng chửi nhau bằng tiếng địa phương.
Bạch Chấn Đạc lại gọi một tiếng.
Liễu quân sư phản ứng rất nhanh, đẩy hắn một cái: "Cái gì mà tiểu công tử, là Thẩm đại nhân."
Bạch Chấn Đạc "À" một tiếng.
Lúc Thẩm tướng quân còn ở đây, bọn họ hay gọi y là tiểu công tử, sau khi Thẩm tướng quân đi rồi, xưng hô này vẫn còn tiếp tục sử dụng.
Hôm trước nói, tiểu công tử hình như bị mang đến kinh thành, hôm sau nói, tiểu công tử chắc đã mười mấy tuổi rồi, nghe nói học hành rất giỏi."
Lâu ngày thành quen, ai ai cũng biết, trong quân doanh miễn nhắc tới tiểu công tử, chính là đang nói Thẩm Diên.
Nhưng Thẩm Diên lại không biết.
Y nói: "Gọi như vậy cũng không sao."
Liễu quân sư có đôi mắt hồ ly, kéo y qua cười nói: "Ngài đừng để ý đến hắn, ta có một chuyện muốn hỏi ngài."
"Lệnh thư đêm qua Tiểu Hầu gia đưa tới, có phải do ngài viết hay không?"
Từ phủ đệ truyền ra một lệnh thư, nói về việc chuẩn bị trong thành, mệnh lệnh yêu cầu rất tỉ mỉ cẩn thận.
Trước tiên phải kiểm tra nhân khẩu, trong thành nam nữ già trẻ đều phải thống kê rõ ràng, hàng xóm họ hàng làm chứng cho nhau, bắt đầu từ ngày mai, ai muốn vào thành, phải nói rõ nhà nào hộ nào, phòng ngừa gian tế xâm nhập.
Mấy chỗ nguồn nước trong thành, cũng phải trực đêm, thay ca ngày đêm.
Tuy rằng từ ngữ ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại nho nhã, ngay cả số người cần thiết cụ thể, cách thức thực hiện thế nào, đều được viết rõ ràng.
Liễu quân sư chỉ cần liếc mắt đã biết, đây không phải là tác phong cầm binh của Tĩnh An Hầu.
Thẩm Diên ngẩn ra: "Quân sư làm sao biết?"
Liễu quân sư cười cười phe phẩy quạt, nói: "Đây là tác phong nhà ngài."
Cả Thẩm tướng quân và Thẩm phu nhân đều không dựa vào kế sách nhất thời, hay là sức lực của một hai người, mà là bố trí mọi thứ một cách ổn thoả, cẩn thận sắp xếp công việc rõ ràng.
Sau đó sẽ cân nhắc kế sách binh pháp, để có thể giành chiến thắng vững vàng.
Thấy Vệ Toản không có ở đây, Liễu quân sư liền khoác vai Thẩm Diên, phe phẩy quạt, thấp giọng nói: "Vệ tiểu Hầu gia bình thường đều cướp công của ngài sao?"
Thẩm Diên bật cười: "Không có, hôm qua ta lười viết, nên mới bảo hắn viết thay rồi đưa ra ngoài."
Không ngờ Liễu quân sư cẩn thận đến mức nghĩ nhiều như vậy.
Liễu quân sư nhìn y, nói: "Họ Bạch ngu ngốc, nghe không hiểu ngữ khí đâu, tiểu công tử đừng có gạt bọn ta."
Bạch Chấn Đạc ngứa lỗ tai, ở phía sau mắng: "Con mẹ nó, ai ngu ngốc, sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà nói vậy được hả, ngươi ra chủ ý thối tha bảo ta chạy đi nịnh nọt, làm hại tiểu công tử còn tưởng ta là cái thứ chẳng ra gì."
"Tiểu Hầu gia là người chính trực, quân sư không cần lo lắng."
Liễu quân sư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Vệ Toản thay đồ xong bước ra, hắn mặc xiêm y mộc mạc đơn sơ, giống như một hiệp khách hào sảng, so với cẩm y thường ngày, nhiều thêm mấy phần lãng tử.
Thẩm Diên rũ mắt không dám nhìn nhiều.
Liễu quân sư thay đổi sắc mặt, ân cần mời Vệ Toản ngồi xuống ăn cơm.
Liên tiếp nói những lời buồn nôn.
"Vệ tiểu Hầu gia quả thật võ nghệ cao siêu, nếu chịu ở lại quân doanh chỉ điểm, chắc hẳn đại quân thành Khang Ninh sẽ chấn hưng vô cùng."
"Tiểu công tử được Hầu phủ chăm sóc suốt mấy năm qua, tấm lòng thiện lương thật khiến Liễu mỗ khâm phục."
Trở mặt cực nhanh, ngay cả Thẩm Diên cũng phải sửng sốt. Truyện Sắc
Xem như đã biết hôm qua Bạch Chấn Đạc học những lời tâng bốc từ ai.
Bạch Chấn Đạc nói thầm: "Ta đã nói rồi mà, chuyện vuốt mông ngựa nên để hắn làm."
"Hắn được đặt biệt danh Liễu Mã Thối."
Vệ Toản bị Liễu quân sư làm cho tiến thoái lưỡng nan, lúng túng ho khan một tiếng. Tướng lĩnh bên cạnh nghe nói kết quả chiến thắng của Vệ Toản, không tin hắn lợi hại đến vậy, muốn kéo Vệ Toản lên đài giao đấu.
Lôi lôi kéo kéo.
Thấy Vệ Toản sắp bị người ta kéo đi.
Thẩm Diên vô thức nắm lấy ống tay áo của Vệ Toản.
Vệ Toản dừng lại.
Liễu quân sư cũng bất động.
Chỉ có tướng lĩnh kia là người thô lỗ, vẫn chưa hay biết gì, một mực lôi kéo Vệ Toản.
Thẩm Diên ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ... hắn cũng mệt rồi."
Lại vội vàng bổ sung một câu: "Đã lăn qua lộn lại suốt buổi chiều."
Liễu quân sư liền "Ờ" một tiếng, dùng quạt lông đẩy tướng lĩnh kia ra, nhét bát đũa vào tay hắn, híp mắt cười nói: "Đúng vậy, định đánh tới chừng nào mới xong."
"Một chút nhãn lực cũng không có."
Vệ Toản ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diên, nửa khuôn mặt bên trái của Thẩm Diên tự dưng hơi nóng.
Tốc độ ăn uống cũng chậm hơn rất nhiều.
Vừa rồi còn cảm thấy Bạch Chấn Đạc và những người khác nói chuyện phiếm rất thú vị, lúc này lại nghe không lọt tai.
Một lúc sau, y dừng đũa, nhỏ giọng nói: "Ngươi... ăn quen không?"
Vệ Toản cười nói: "Ta có gì mà ăn không quen chứ."
Thẩm Diên chợt nhớ ra, lúc Vệ Toản hành quân trên thảo nguyên, bữa ăn chắc hẳn còn khó nuốt hơn thế này.
Sắc trời dần tối.
Nơi thành trì cổ xưa, những ngôi sao lấp lánh trong đêm.
Thẩm Diên len lén nhìn sang, chạm phải ánh mắt của Vệ Toản.
Vệ Toản nghiêng người, thì thầm trong tiếng cười nói huyên náo.
"Tiểu công tử."
"Ngươi có muốn thừa nhận hay không? Ngươi thích ta."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!