Còn Lữ Thuần Dương sau khi đi loanh quanh một lúc xa, hắn thấy trước mắt là một khoảng không gian như sáng hẳn lên, nổi bật trong đêm tối.
Hắn thầm nghĩ cái thứ ánh sáng nào sao quen thuộc quá, khiến hắn nhớ tới con rắn vương Thiềm Tử, loại rắn Lân Tinh đó cũng có đặc tính phát sáng giống như vậy.
Lần mò một hồi theo luồng sáng, hắn lạc bước đến một nơi như vườn hoa.
Hắn kinh ngạc mở to mắt chiêm ngưỡng, nơi này nở rộ các loại hoa đủ màu sắc, muôn hình vạn trạng.
Ở giữa vườn có một bông hoa màu trắng to nhất, nó chính là nơi mà nguồn sáng phát ra, cả bông hoa cứ óng ánh tỏa sáng, như kiểu được phủ lên một lớp sương đêm ánh bạc.
Hắn ngạc nhiên đưa tay sờ vào đài hoa, không ngờ vừa mới chạm vào thì một tiếng kêu “Ái ôi” vang lên.
Hắn giật nảy mình buông tay, lùi lại, nơi đóa hoa khi nãy bây giờ chợt hiện ra một cô gái đang nằm nghiêng trong đám cây cỏ, cô gái chống hai tay, nhổm người lên nhìn Lữ Thuần Dương, nhíu mày, buông lời trách móc: “Ngươi có biết ngươi vừa sờ vào chỗ nào của ta không hả?”
Lữ Thuần Dương thấy cảnh tượng trước mắt thì quá bất ngờ, dẫn đến bối rối, không biết đáp lời thế nào, cứ ú ớ mãi: “Cô…cô là?”
Cô gái cựa mình, chống tay xuống đất, đẩy cả người ngồi hẳn dậy, chớp mắt vài cái nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại lên được đỉnh Nguyệt Nhai này?”
Lữ Thuần Dương không biết đối phương là người thế nào, cũng không rõ bản chất có phải là người hay không, chỉ thấy dường như cô ta vừa hiện ra từ đóa hoa màu trắng rất đẹp kia, hắn nghĩ thầm không lẽ là hoa yêu.
Đối với yêu quái tu luyện từ thực vật mà nói, đa số đều là tu luyện theo chính đạo, mà con đường chính đạo là con đường rất dài, phải đi lâu hơn rất nhiều so với tu theo tà đạo.
Vì phải trải qua thời gian rất lâu như thế, nên so với những chính yêu thì một đời người như khoảnh khắc, con người đối với chúng chẳng qua giống như những con thiêu thân, vừa mới sinh ra, trong chớp mắt đã qua đời ngay sau đó.
Chẳng hạn như củ sâm ba ngàn năm tuổi kia, đời người thất thập cổ lai hy, bảy mươi năm của con người chẳng qua chỉ là một giấc ngủ trưa của lão.
Nghĩ vậy, cho nên nếu mà xưng là người thì e sẽ khó mà trò chuyện được, lại nhớ đến lúc nói chuyện với con rắn kia đã tự xưng mình là dê núi rồi, nên lần này hắn giở lại bài cũ: “Tôi là sơn dương, thấy trăng hôm nay rất đẹp nên lên đây ngắm trăng thôi.”
Cô gái lúc này đã đứng hẳn dậy, toàn thân chỉ được che đậy bằng hoa với lá, nhưng nhìn kỹ, đám hoa lá này kết với nhau thành một bộ váy dài lung linh, có họa tiết, có hoa văn, trông cũng thật có khí chất.
Cô gái lắc đầu: “Không đúng, đỉnh Nguyệt Nhai này không có đường lên, vách đá hiểm trở, thẳng đứng, ngươi cho dù là sơn dương thì cũng không thể leo lên tới đây được, ta sống đã hơn ba mươi mấy năm, ngoại trừ Sâm Vương thì chưa từng trông thấy ai lên đây cả.”
Ách, bông hoa này mới chỉ có hơn ba mươi tuổi, ngang ngang tuổi mình, vậy là mình lo nghĩ nhiều quá rồi.
Thấy bông hoa này thuộc loại có đầu óc, biết nghĩ trước nghĩ sau, không ngớ ngẩn như con rắn kia, nhắm không nên nói dối nữa, mà có nói tiếp cũng chẳng thông, thế là hắn đành nói ra sự thật là mình cùng với một cô gái biết thuật dùng hình nhân, cưỡi đại bàng bay lên đây, muốn tìm Sâm Vương hỏi thăm về chuyện cái chân thứ ba của con rắn.
Cô gái che miệng cười khúc khích: “Hi hi, con rắn đó ta cũng biết, ta chưa thấy ai khờ khạo như hắn, cơ mà dù sao hắn trông cũng không tệ, chỉ là cái chân dư đó làm hắn chẳng dám gặp ai.”
Lữ Thuần Dương tình cờ gặp được người biết chuyện thì cảm thấy dễ thở hơn: “Phải, tôi cũng thấy hắn tội nghiệp nên muốn tìm Sâm Vương hỏi xem có cách giúp được cho hắn không?”
“Sâm Vương giờ đang ở đâu?”
“Ông ta đang ngủ phía bên kia.” Rồi hắn kể cho cô gái nghe chuyện củ sâm kia sau khi ăn xong nồi súp thì lăn ra ngủ thế nào.
Cô gái lại cười: “Ăn no ngũ kĩ, bảo sao sống lâu đến thế.” Rồi bảo: “Dẫn ta đến chỗ ông ấy nào?”
Trên đường đi, Lữ Thuần Dương hỏi: “Mà cô tên là gì thế?”
“Ta tên là Tử Dung.”
“Còn cái đóa hoa trắng khi nãy, cũng gọi là hoa Tử Dung luôn à?”
“Không, đó là hoa Chức Nữ, còn Tử Dung là cái tên ta tự đặt cho mình thôi.”
Hắn định hỏi tiếp cái tên Tử Dung nghĩa là gì, vì sao cô lại thích cái tên ấy thì cả hai đã đi tới chỗ Vương Sâm đang ngủ, nhưng Ngọc Ngân thì lại không thấy đâu.
Lữ Thuần Dương nhìn quanh quất để tìm nhưng không thấy, Tử Dung thấy hắn có vẻ khẩn trương liền hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy?”
Hắn vội vàng giải thích cô gái đi cùng hắn không thấy đâu nữa, rồi bắt tay lên miệng gọi lớn tên Ngọc Ngân.
Tử Dung can ngăn: “Không cần lo lắng quá đâu, đỉnh Nguyệt Nhai này tuy hiểm trở nhưng chỉ là không có đường lên, còn đã lên được đây rồi thì không có vấn đề gì, ta ở đây bao nhiêu năm chưa hề trông thấy ở đây có thứ gì nguy hiểm.”
Tuy nghe Tử Dung nói vậy nhưng Lữ Thuần Dương vẫn không bớt lo lắng, Ngọc Ngân chỉ là người thường, hơn nữa lại chỉ là cô gái chân yếu tay mềm.
Tối nay cô đưa hắn tới đây vì mục đích là giúp đỡ cho chuyện của hắn, nếu cô có bất trắc gì, hắn sẽ rất hối hận.
Hắn quay sang hỏi lại Tử Dung: “Cô có chắc ở đây không có tà ma quỷ quái hay động vật ăn thịt to lớn nào chứ?”
Tử Dung lắc đầu, rồi chợt cô nhớ ra điều gì: “À…”
Lữ Thuần Dương có chút thất sắc: “Cô à nghĩa là sao vậy?”
“Ừm, thực ra gần đây chỉ có một con chồn tinh, nhưng ngày thường ta chỉ thấy nó đi loanh quanh ở đây trêu hoa, thưởng nguyệt, không thấy nó tỏ ra hung hãn gì.”
“Khoan đã, cô nói ở đỉnh Nguyệt Nhai này không có ai, vậy nó trêu hoa thưởng nguyệt nghĩa là làm gì? Thức ăn hằng ngày của nó là gì?”
“Trêu hoa thưởng nguyệt nghĩa là ban ngày nó đi một vòng, thấy có bông hoa nào đẹp thì đứng lại ngắm nghía, chun mũi hít ngửi, ban đêm thấy có trăng sáng thì nó đứng dưới trăng múa may, hấp thu tinh khí mặt trăng để tu luyện.
Còn hằng ngày nó ăn gì thì ta không sao biết được.”
Lữ Thuần Dương ngước nhìn trời, đêm nay là mười sáu, trăng tròn to, khả năng con chồn này ra thưởng trăng là chuyện bình thường, nếu nó vô tình bắt gặp Ngọc Ngân ở đây thì...!
“Nó là chồn đực hay cái, nó có hóa ra dạng người hay không?”
“Nó là chồn đực, có khi ta thấy nó hóa ra dạng người, là dạng nam nhân nhưng rất ẻo lả, trông chả đứng đắn gì cả.”
Lữ Thuần Dương nghe thế thì vừa mừng vừa lo, hắn mừng vì nếu con chồn kia là dạng nam nhân ẻo lả thì sẽ không làm hại gì đến Ngọc Ngân ở phương diện nam nữ, nhưng hắn lo vì không biết con chồn có làm trò gì kỳ quặc hay không.
“Cô biết hang ổ của nó ở đâu không?”
“Ta không biết, nhưng thường ta thấy nó đi tới từ phía sau cùng ở đỉnh Nguyệt Nhai này, rồi sau lại đi về hướng đó.”
“Mau dẫn đường.”
Tử Dung đạp lên một đám lá, đám lá chuyển động như một tấm thảm đưa cô di chuyển về phía trước, vừa tính chạy đi theo Tử Dung thì Lữ Thuần Dương như chợt nhớ ra điều gì, vội hô to: “Khoan đã!”
Tử Dung ngừng bước, quay lại nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Lữ Thuần Dương chỉ vào Sâm Vương đang nằm ngủ: “Để ông ta ngủ ở đây một mình có sao không?”
“Ngươi lo ông ta bị sao chứ? Ai làm gì được ông ấy?”
“Không được, đêm dài lắm mộng, Ngọc Ngân đã không rõ tung tích, để mất thêm ông ta nữa thì đúng là đem đổ nước ra sông, phải đem theo ông ta mới được.” Nói rồi hắn vác củ sâm lên vai rồi quay qua Tử Dung: “Đi nào.”
Tử Dung được thảm lá đưa lướt đi như bay trong thật nhẹ nhàng và thoát tục, Lữ Thuần Dương chạy theo phía sau, thấy vậy thì lên tiếng hỏi: “Này, cái kiểu di chuyển của cô, có thể cho tôi đi nhờ được không?”
Tử Dung quay lại đáp: “Ngươi nhảy lên thử xem, ta chưa từng cho ai đi nhờ như vậy.”
Lữ Thuần Dương nhảy lên thảm lá, hai chân hơi lún xuống một chút, phải vác theo Sâm Vương nên hắn có hơi loạng choạng, nhưng rồi lấy lại được thăng bằng, hơi nghiêng người tới trước một chút là có thể đứng vững.
Cảm giác thật lạ, như lướt trên mặt nước vậy.
Gió lướt qua mặt, phút chốc đã đến trước một hang đá, bên trong phát ra ánh lửa, hắn nghe tiếng của Ngọc Ngân phát ra từ bên trong, loáng thoáng gì đó nghe không rõ.
Bạn đang đọc bộ truyện Đô Thị Quỷ Ký tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đô Thị Quỷ Ký, truyện Đô Thị Quỷ Ký , đọc truyện Đô Thị Quỷ Ký full , Đô Thị Quỷ Ký full , Đô Thị Quỷ Ký chương mới