Ước chừng ngày hôm sau còn có thu xếp, đoàn người trực tiếp lưu lại khách sạn của rạp phim.
Trong thiết kế tứ hợp viện hình tròn, tất cả đều ở tầng một.
Hà Tê ngồi trong khu vực nghỉ ngơi gần phòng của Vưu Tự, kéo gấu váy kẹt trên ghế sô pha bằng vải lanh. Máy điều hòa trung tâm của khách sạn có công suất cực mạnh, lạnh đến mức khiến răng cô va vào nhau lập cập, toàn thân rùng mình, không khí tràn ngập mùi salon cao cấp, cô cảm thấy mệt rã rời, dàn âm thanh nổi trên trần nhà đang phát nhạc sáo dân tộc với âm lượng vừa phải càng làm cô buồn ngủ hơn.
Mu bàn tay cũng đau, vừa rồi đuổi từ quán thịt nướng ra ngoài, cô nóng nảy quá nên vô tình bị bếp than do nhân viên vác theo làm bỏng, chỉ tiếp xúc một chút đã có thể để lại vết bỏng rát kéo dài. Cô cần rửa vết thương bằng nước lạnh, nhưng Phó Nhất Tuệ vẫn chưa ra, cô không thể đi, cũng không có can đảm để gõ cửa, phía sau cánh cửa có quá nhiều ẩn số.
Trai đơn gái chiếc lần lượt đi vào phòng ngồi hơn nửa tiếng, còn có thể làm gì? Cô không dám nghĩ, vì nghĩ nhiều mắt liền nhức nhối. Ban đầu cô muốn gọi cảnh sát, nghe nói trong nhiều trường hợp, nếu phát hiện vợ hoặc chồng vào khách sạn với người khác, trước tiên có thể cầm giấy đăng ký kết hôn của mình đến quầy lễ tân để lấy số phòng, sau đó gọi cảnh sát, báo rằng có người buôn bán mại dâm, không cần phải tự mình vào làm ầm ĩ lên.
Nhưng cô không có cái thân phận ấy.
Trời đã tối rồi, Hà Tê thở dài, cô cảm thấy mình không thể vô dụng như vậy, không thể lãng phí thời gian ở đây nữa, nên cô lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện của Vưu Tự. Thấy chi chít những tin nhắn một chiều của mình, cô rất đau lòng, cô đã làm những chuyện gì vậy? Gửi một hai câu mà anh không trả lời thì phải biết dừng chứ, không có chút tự trọng nào, thật chẳng giống cô.
Cuối cùng, gửi cho anh một tin cuối cùng thôi, sau đó tất cả sẽ kết thúc.
Cô bấm nút ghi âm, gọi tên anh, trong đầu lướt qua một đoạn thật dài, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói gì, trầm mặc một hồi, cuối cùng chỉ nói ra bốn chữ.
Khi đứng dậy bước ra cổng, cô đã âm thầm lên kế hoạch chi tiết cho phần đời còn lại của mình, chăm sóc da, tập thể dục, nghệ thuật, hiếu thảo và hưởng thụ. Sắp xếp các tư liệu sống có trong tay để hoàn thành tác phẩm dài hạn đầu tiên trong đời, sau đó nên học thì học, nên đi du lịch thì đi du lịch, thỏa đáng.
Đây đều là chuyện sau này, bây giờ cô tựa hồ có chút không khỏe, lần trước bệnh nặng đã để lại di chứng, vừa cảm lạnh liền ngã bệnh. Cái chân bị gãy rõ ràng đã lành, chỉ để lại một vết sẹo, nhưng thỉnh thoảng vẫn sinh ra tâm lý đau đớn.
Có lẽ cô đang trả nợ cho hết thảy sai lầm, ngông cuồng của tuổi trẻ.
Bầy bò đang chạy đua trong suy nghĩ, Hà Tê loạng choạng bước ra sảnh, tứ chi bắt đầu không còn sức lực, dần dần không biết thế nào là tỉnh táo nữa.
Vưu Tự ngồi trong phòng xoa tay, cửa sổ mở toang, muỗi bay lượn lờ.
Phó Nhất Tuệ ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện, hai má ửng hồng, thỉnh thoảng lại gãi bắp chân.
Rất nhiều kinh nghiệm bi thảm và khát vọng sống của cô ta đã xảy ra trong quá khứ, nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, có vẻ như cô ta muốn nói một điều gì đó lớn lao.
Vưu Tự nhai kẹo cao su, buồn chán dựa vào lưng ghế, anh không thu hút muỗi, nên không có bị đốt.
Đối phương vừa định nói chuyện, điện thoại của anh bỗng sáng lên, trên màn hình xuất hiện dòng chữ quen thuộc, đã lâu không có tin tức.
Vưu Tự tự mình mở điện thoại, là file giọng nói, anh ra hiệu cho Phó Nhất Tuệ tạm dừng, sau đó ấn vào khung thoại, áp vào tai.
“Vưu Tự…”
Thanh âm khản đặc, áng chừng là giọng sau khi uống rượu, lát nữa hẳn sẽ nói rất nhiều điều, giống như trước kia.
“…”
Một khoảng im lặng kéo dài, có tiếng nhạc nền vang lên, giai điệu của “Hoa lài” đã chuyển tông.
“…”
Giống như có rất nhiều lời muốn nói, lại một mực do dự, Vưu Tự cụp mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của bên kia, động tác nhai kẹo cao su cũng đình trệ.
Cô hít một hơi thật sâu rồi cười khẩy.
Sau đó hung hăng mở miệng.
“Con mẹ nhà anh.”
Ghi âm kết thúc, Vưu Tự sững sờ nhìn màn hình, suy nghĩ một chút rồi vội vàng đứng dậy cầm chìa khóa xe, đang định rút thẻ mở cửa thì nhớ ra Phó Nhất Tuệ vẫn còn ở trong phòng, liền nói: “Cô về trước đi, tôi có việc.”
Phó Nhất Tuệ vuốt thẳng mái tóc xoăn đen dài của mình, còn chưa kịp hỏi gì, cửa đã đóng lại.
Cô ta sững sờ một lúc, đèn cũng vụt tắt.
Trong mơ, Hà Tê mở một video ca nhạc, có lẽ là do trước đó cô đã ngâm mình trong Final Cut Pro quá lâu, nên khi chuyển sang cảnh chia tay cuối cùng ở sân bay, cô còn phàn nàn hiệu ứng chuyển cảnh quá gượng gạo. Không hiểu sao con chuột trong tay cô lại biến thành một con tôm đế bự, nhìn hình thấy hơi tởm.
(*) Final Cut Pro X là phần mềm cho phép người dùng chỉnh sửa, dựng phim trên MacBook chuyên nghiệp.
Cô buột miệng: “Đây không phải kẹp tôm à?”
Nói xong, cô tỉnh lại, nhưng không mở mắt.
Bởi vì cô cảm giác có người đang chạm vào trán mình, không phải kiểm tra nhiệt độ, mà là chạm vào, loại chuyển động cơ học của việc vuốt v e trẻ con. Nghe thấy cô nói mớ, động tác của bàn tay đó càng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc, mùi bạc hà ngọt ngào của kẹo cao su, và mùi khói thuốc mơ hồ, ừm… hình như có cả mùi rượu?
Chỗ bị bỏng trên tay giờ lạnh ngắt, chắc hẳn đã được thứ gì đó che lại.
Hà Tê vốn ôm tâm tư rối bời giả vờ ngủ để suy nghĩ kế sách, nhưng sau khi được yên lặng an ủi trong chốc lát, cô bỗng dưng muốn khóc.
Nhất định không phải là cảm động, cô chỉ cảm thấy chân tóc của mình sắp bị sờ hói thôi, phải kiên định.
Ngay sau đó, hốc mắt nóng lên, hai hàng lệ mỏng không tự chủ được từ thái dương trượt xuống, thấm vào trong tóc.
Bàn tay dừng lại.
Hà Tê không thích khóc, đặc biệt là trước mặt người khác. Khi chuyện hồi cấp ba xảy ra, cô trốn trong chăn khóc thầm; khi trong tình thế tuyệt vọng ở Nepal và cảm thấy rằng mình có thể không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa, cô cũng chỉ lẳng lặng khóc một lúc; khi Vưu Tự bỏ đi không ngoảnh lại ở sân bay, cô chịu đựng tra tấn cả về thể xác lẫn tâm lý, mũi rất đau, nhưng ngại Viên Dã Tuyền vẫn còn ở đó, về đến nhà lại có bố mẹ ở bên, nên đến cuối cùng cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
Mấy lần khóc lóc gần đây đều liên quan đến cùng một người đàn ông, cô khinh thường chính mình. Cho dù tạm thời không qua được, đối phương cũng nhất định phải trả giá.
Hà Tê mở mắt ra, lau đi vết nước trên mặt, ngồi dậy nhìn người đang ngồi trên mặt đất cạnh giường, cằm hơi nhếch lên.
Anh thu hồi ánh mắt, không nhìn thẳng vào cô, mím chặt môi. Anh đã thay một chiếc áo ngắn tay màu trắng, rụt lại bàn tay vừa sờ lên trán cô, nắm thành quyền đặt trên đầu gối, sau đó vươn tay nhặt túi nước đá rơi trên mặt đất, vô vị nghịch nó trong tay.
Hà Tê lạnh lùng nhìn anh một hồi, vén chăn lên, mặc kệ cảm giác nặng trịch đứng lên chỉnh lại quần áo, cắn răng giữ thăng bằng, bình tĩnh nói: “Túi xách của em đâu?”
Vưu Tự liếc mắt nhìn vết sẹo dài trên bắp chân cô, rồi đứng dậy, treo túi xách lên cổ tay dang rộng của cô.
Cô quay người rời đi, liền nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Anh đưa em đi.”
Hà Tê sắc mặt tái nhợt giật giật khóe môi, thản nhiên nói: “Không dám phiền anh.”
Thế mà anh lại không nói gì thêm.
Hà Tê vốn đã mở cửa ra, ngón tay lại siết chặt trên tay nắm một lúc, sau đó nảy ra một ý tưởng, quyết tâm, lại thô bạo đóng cửa lại.
Vưu Tự giắt chìa khóa xe sau lưng, trong lúc bàng hoàng, anh thấy Hà Tê ném túi xuống đất, mắt đỏ hoe đi về phía mình, mùi trà xộc lên mũi.
Cô khó khăn lắm mới ôm được cổ anh, trọng lượng cơ thể dồn tới, Vưu Tự không thể không buông lỏng chiếc chìa khóa để đỡ eo cô, nó nhỏ đến mức anh có thể dùng một tay ôm trọn, trọng lượng nhẹ đến mức anh kinh ngạc. Môi cô dính chặt, làn da, hơi thở nóng bỏng dị thường, giọng nói nặng nề hỗn loạn, như thể giây tiếp theo cô sẽ ngạt thở. Anh cau mày vươn tay ngăn cản, nhưng hai cái chân kia lại thuận thế đu lên người anh, không chút do dự áp sát.
Hô hấp của anh ngưng trệ, tim đập như sấm, tất cả những hình ảnh cùng cảm giác thân thể mà anh đã cố quên trước kia ùa vào trong óc.
Hà Tê cảm thấy đùi dưới váy được lòng bàn tay khô ráp đỡ lấy, giữa môi bắt đầu có sự đáp lại, động tác vô cùng hung hãn, d*c vọng kìm nén đã lâu bùng phát. Cô được đặt trên bàn, mặt gỗ mát lạnh gió điều hòa, cô rùng mình trượt xuống, cánh tay trắng nõn khỏe khoắn đỡ lấy cô rồi đưa về vị trí ban đầu. Anh thở phì phò, hôn từ cổ xuống ngực, hai tay ấn mạnh vào eo cô, thân thể gắn bó keo sơn.
Xuyên qua bức tường gương màu nâu ở đầu giường, Hà Tê nhìn thấy tấm lưng như sống núi của Vưu Tự hơi khom về phía trước, cúi đầu bơi đến trước mặt cô, cơ bắp gân guốc phồng lên, uốn lượn ở hai bên cánh tay cô, áo trắng bị cô đẩy nhăn nhúm lên bả vai, lộ ra vòng eo săn chắc. Cô cảm thấy chóng mặt nên vội gác cằm lên vai anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để mặc anh cởi nội y rồi nghiêng người lại gần.
Một thoáng đau đớn, vừa lạ vừa quen, giọng nói khàn khàn của anh sát ngay bên tai, anh gọi tên cô mấy lần trong lúc hỗn loạn.
Sau một hồi run rẩy, cô đầu váng mắt hoa, hai tay buông thõng sau lưng anh.
Khi cô định thần lại, eo đã bị một bàn tay ôm lấy, dễ dàng đặt cô trở lại giường, chăn cũng đắp đến tận cổ. Hà Tê cuộn người sang bên phải, đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại ngọn đèn ngủ sau lưng cô. Một chút gió luồn vào trong chăn, nhiệt độ cơ thể sau lưng cô gần kề, hai cánh tay duỗi ra dưới cổ cô, ôm thật chặt cô vào trong lòng.
Hà Tê thả hồn mộng mị trong phút chốc, cảm thấy vừa nóng vừa khát, ho khan một tiếng, đệm khẽ giật giật, cô mơ màng bị nhấc bổng lên, nước ấm được rót vào miệng, cô như người bị mắc kẹt trong sa mạc ba ngày không uống nước, gấp gáp uống một ngụm to, rồi ngã xuống gối.
Vưu Tự chỉ ngủ một lát, đến rạng sáng liền tỉnh lại, cầm lấy điện thoại nhìn màn hình hiển thị, 5 giờ 36. Anh xoa xoa cổ, quay lại chạm vào mặt bên kia của tấm chăn.
Trống không.
Anh nháy mắt tỉnh táo, nhìn chiếc giường trống bên phải với những vết lõm hữu hình, tin chắc rằng đêm qua không phải là một giấc mơ. Anh lập tức xuống giường lao tới cửa nhà vệ sinh, đèn trước gương sáng, một bộ bàn chải đánh răng đã được mở ra, bồn rửa cũng có vệt nước, cốc súc miệng dính bọt, hẳn vừa mới bị dùng qua.
Lần thứ ba trong mấy tiếng đồng hồ, anh chộp lấy chìa khóa xe.
Vừa xỏ giày vào thì trong phòng có tin nhắn vang lên, anh băng qua sofa lấy điện thoại.
Là giọng nói của Hà Tê, nó vẫn rất dài như cũ.
Anh mở ra, cúi xuống buộc dây giày.
Cô nói với giọng mũi thật chậm rãi: “Vưu Tự, anh dựa vào đâu cho rằng em không chịu được gian khổ? Dựa vào đâu quyết định con đường phía trước cho em? Em không thể, còn Phó Nhất Tuệ đó có thể? Có phải em luôn xun xoe trước mặt anh nên anh nghĩ em là đứa vẫy là đến, đuổi là đi đúng không? Để em nói cho anh biết, em không phải.”
Anh im lặng nghe, đẩy nhanh động tác trên tay.
“Anh không biết Thương Châu có ý gì, tại sao không hỏi em?”
“Nghĩa là một ốc đảo, một quần xã sinh vật trong sa mạc, nhưng em cảm thấy chữ xanh ấy quá sống động, không thích hợp, nên em thêm chữ Thương vào cho lắng đọng.”
(*) Châu 洲 nghĩa là ốc đảo, Thương 苍 có hai nghĩa là màu xanh hoặc là già.
“Nhưng đoán chừng anh cũng chẳng muốn biết đâu. Không sao, anh không cần biết, chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, chấm dứt từ đây.”
“Nhớ cho kỹ, là em chủ động, không phải anh, anh căn bản chưa từng đàng hoàng nói qua chuyện này.”
Giọng nói vừa dứt, động tác lấy ví đột ngột dừng lại, anh thử gửi “Hà Tê”, bên cạnh hộp thoại xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
[Hà Tê đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Trước tiên, vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè, sau khi đối phương chấp nhận mới có thể trò chuyện.]
Ánh sáng lờ mờ của màn hình phản chiếu khuôn mặt anh, thật lâu sau, anh vẫn ở trong góc tối mờ mịt đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!