Vào tửu quán khách nhân chen chúc gây ùn tắc mãi mới tìm được một bàn trống trong góc nhà, cả hai ngồi đó đợi một lúc lâu vẫn không thấy tiểu nhị đến hỏi, Đan Đồng tự mình đi gọi đồ ăn, đến quầy đôi co một trận với tiểu nhị, sau khi xem xét sự việc thấy giá cao nên chỉ nộp kim tệ đủ cho một ấm trà nóng.
Bên này đang lúc Hàn Phi ngồi đợi phía trước xuất hiện một nhóm sáu người đến trước mặt, kẻ dẫn đầu có gương mặt trắng thân mặc áo dài lam sắc vai khoác áo bào màu đen, bốn kẻ phía sau đều một thân hắc phục năm người này tuổi đồng dạng Hàn Phi, gã dẫn đầu hướng ánh mắt đảo đến, hiệp ngữ nói:
- Xin chào ngươi có thể nhường cái bàn này cho bọn ta không?
Chỗ này là góc nhà khu vực trung tâm đã chật kín các bàn, trên mỗi bàn bày biện nhiều rượu thịt, hiển nhiên những người khách đã ngồi đó từ rất lâu.
Khu vực trong góc nhà còn mấy cái bàn trống nhưng cái mà Hàn Phi đang ngồi lại chiếm vị trí tốt cạnh cửa sổ rất thoáng.
Hàn Phi lạnh nhạt nhìn qua cửa sổ, không đoái hoài đến nhóm người kia.
Một tên áo đen tỏ vẻ khó chịu muốn bước đến thô ráp thương lượng, tên mặt trắng ngăn lại nhếch miệng cười, tay ném lên bàn 100 kim tệ:
- Ta mua lại chỗ này!
Hàn Phi vẫn không nhìn lại, vờ như không thấy hắn.
Tên mặt trắng chau mày giọng điệu kèm chút hậm hực lớn tiếng:
- Ngươi ra giá đi!
Hàn Phi đảo nhanh ánh mắt chán gét lược qua tựa hàm ý “ngươi ồn ào, phiền chết được”
Nhóm người cũng dễ dàng nhận diện ý tứ đó, tên mặt trắng da mặt nhăn nhúm khó coi, sốc tới mức thân thể động đậy hơi bật ra sau, nghiến răng thở nặng.
Thuộc hạ hắc phục bên cạnh nhanh miệng trấn an, khom người cung kính:
- Thiếu gia hay chúng ta lên tầng trên.
Tên mặt trắng lườm sâu Hàn Phi một phát, tặc lưỡi:
- Không cần!
Lại ra hiệu cho đồng bọn đến bàn phía sau.
Khi bọn họ đi qua mặt Hàn Phi, tên áo đen đi cuối, vung tay thu tiền trên bàn lại, miệng hừ lạnh.
Đan Đồng trở lại tay ôm bình trà cùng hai cái tách vọng đuổi sát sau lưng là tiếng rủa của tên tiểu nhị.
Y xem như không nghe thấy cười “khì khì” với Hàn Phi:
- Huynh đệ, đồ ăn ở đây ta thấy cũng không có món mà chúng ta ít biết qua.
Hai ta nhấp tạm vài chung trà rồi lại lên đường.
Hàn Phi niềm nở.
Nhóm người khi nãy cũng thuộc dạng nhỏ nhen vẫn chú mục đến Hàn Phi, thấy thái độ của tiểu nhị lại nghe đến ngữ khí của Đan Đồng, cả bọn biễu môi khinh thường.
Đan Đồng rót trà cho Hàn Phi nói:
- Ngươi xem nơi đây đã là nội địa cho là chúng ta la cà tham quan cùng lắm mười ngày sẽ đến Đông Hoàng thành.
Đông Hoàng thành hàng hóa đa dạng, đến đó ta giúp ngươi lựa vài thứ tốt mang về hiếu kính phụ mẫu.
Hàn Phi gật đầu tán thưởng cả hai cười đùa tâm sự.
Đang khi nói đến đủ thứ phồn hoa trước mắt, lại xuất hiện một nhóm người đi đến, những kẻ này tuổi tác không đồng đều, kẻ đi đầu tóc xoăn xõa ngang vai khoác da thú để hở cái bụng rậm lông tầm ba mươi tuổi.
Ba tên phía sau cũng mặc áo da thú, một tên đầu trọc tai đeo khoen tròn tuổi tầm hai mươi, hai tên còn lại tuổi ngang bọn Hàn Phi, mái tóc ngắn dựng đứng đang cùng nhau bê một cái rương.
Tên tóc xoăn nháy mắt với tên đầu trọc, tên đầu trọc hiểu ý tiến đến gần bọn Đan Đồng nói:
- Nhị vị tiểu huynh đệ, các ngươi sang bàn khác ngồi, nhường chỗ này lại cho bọn ta được không?
Hàn Phi vẫn thái độ như không nghe thấy, Đan Đồng liếc qua bốn tên ngữ khí nhàn nhạt:
- Bàn này bọn ta đã ngồi, bên cạnh còn bàn trống, các người cứ tùy tiện.
Tên đầu trọc như đã liệu trước hắn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Đan Đồng, một tay nắm cạnh bàn nắn nhẹ một cái chỗ cạnh bàn đã bị hắn bóp vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Tửu lâu thuộc tài sản riêng của quân đội cũng có quy định cấm gây gỗ quấy rối bằng không gã đầu trọc đã trực tiếp xách hai tên thiếu niên trước mặt, một hơi ném ra ngoài.
Mà tu sĩ võ đạo trừ khi đối mặt với kẻ có nhãn lực cao bằng không chỉ khi động thủ mới để lộ trình độ cấp bậc trước mặt đối phương.
Sau khi tên đầu trọc bóp vỡ góc bàn cho bọn Hàn Phi xem lại nhanh chóng dùng mảnh da thú che đi để tránh tai mắt vệ binh, hắn tiếp tục rút một con dao găm ra dũa dũa móng tay mắt liếc Đan Đồng đầy hàm ý.
Đan Đồng chứng kiến một màn đồng tử co lại mặt mũi bắt đầu xám xịt, tâm thần run rẩy.
Hiển nhiên nhìn cách dùng bạo lực của kẻ này thuộc hàng tu sĩ luyện thể, ít nhất là nhị tinh đỉnh phong.
Đan Đồng cơ mặt đã giật giật, ngữ khí thấp thỏm mềm giọng nói:
- Chúng ta chỉ có hai người, mấy vị đại ca này có đến bốn, còn mang vác đồ nặng.
Bạn đang đọc bộ truyện Đoạt Thế Tranh Thiên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoạt Thế Tranh Thiên, truyện Đoạt Thế Tranh Thiên , đọc truyện Đoạt Thế Tranh Thiên full , Đoạt Thế Tranh Thiên full , Đoạt Thế Tranh Thiên chương mới