Cố Cửu ngồi đối diện Triệu Húc Hàn nghe Tiêu Ân nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt thì ngước khuôn mặt đầy vết bầm tím lên khó chịu nói: “Người anh em, cậu lo lắng cho như vậy thì qua đó tìm cô ấy, đừng ở đây uống rượu giải sầu với tôi nữa.”
“Ghen cái đầu cậu đấy! Tôi thèm ghen vào. Cái mặt lạnh như núi băng của cậu sớm muộn gì cũng dọa con gái người ta chạy mất dép. Thích thì lo mà đối xử tốt với người ta vào!” Cố Cửu uống rượu vào rồi thì lá gan cũng lớn hơn bình thường.
“Không cần anh bận tâm. Bên anh thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rượu trong ly đã được anh một hơi uống hết.
“Còn có thể thế nào. Tôi làm gì có tự do, cậu không thấy sao? Tên khốn kiếp nào đó đã đi mật báo lại, hại ông đây bị đánh tơi tả. Để tôi biết được thằng khốn nào, tôi sẽ đánh chết không tha!” Cố Cửu oán hận nói.
Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ giật: “Cố Cửu, anh là con trai một của ông cụ nhà anh, anh nghĩ ông cụ nhà anh sẽ không quan tâm anh sao? Cần gì phải mật báo, nhất cử nhất động của anh e là luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy rồi.”
“Con trai một? Ông ta có coi tôi là con trai sao? Tôi không được thích phụ nữ sao? Ngay cả điều này cũng không cho phép lẽ nào muốn tôi đi làm hòa thượng?” Nhìn khóe miệng Cố Cửu tức giận mà rất buồn cười.
“Thích phụ nữ không thành vấn đề, nhưng anh cũng biết ông cụ đã lựa chọn con dâu rồi, đối phương là người anh không thể đắc tội được.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
“Tôi khinh! Ông ta thích người phụ nữ đó thì tự đi mà lấy, tôi có chết cũng không lấy một người phụ nữ mà mình không thích!” Cố Cửu hung hăn nói.
“Người anh em, cái cảm giác bị ép buộc này có lẽ cậu cũng hiểu rồi đấy, nên là đừng giúp ông già nhà tôi khuyên tôi, nếu không thì đừng làm anh em nữa!” Cố Cửu chỉ ngón tay vào Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của anh ấy đã đỏ lên, quả thực đã uống không ít rượu.
“Tôi giải quyết rồi.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng nói hình như còn có chút đắc ý.
Cố Cửu đột nhiên rướn người tới, Triệu Húc Hàn trực tiếp đạp một phát vào người anh ấy, chán ghét nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Cố Cửu vội vàng xoay người ngồi xuống bên cạnh anh, hai mắt sáng rực nói: “Anh em tốt, cậu giải quyết thế nào vậy? Mau chỉ tôi đi, tôi không muốn bị ép chết đâu!”
“Xin tôi đi.” Triệu Húc Hàn nhướng mày.
“…….!” Cố Cửu trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm người đàn ông gian ác trước mặt.
“Đại ca, tôi cầu xin cậu đấy. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được, xin đại ca chỉ cho em ánh sáng của lẽ phải.” Cố Cửu bỗng nhiên hóa thân thành nàng dâu nhỏ tủi thân, hai tay ôm chặt lấy Triệu Húc Hàn đáng thương nói.
Tiêu Ân đứng sau cơ mặt co giật đến cứng ngắc, nhưng anh ta rất hâm mộ Cố Cửu, vì chỉ có anh ấy mới có thể ở trước mặt cậu chủ pha trò làm cho cậu chủ lộ bản chất.
À không, còn một người nữa, đó là Kỷ Hi Nguyệt, người mà trông như một con người khác chỉ sau một đêm!
“Tìm một người phụ nữ chịu được sức ép của ông cụ nhà anh.” Triệu Húc Hàn nhìn Cố Cửu chầm chậm nói/
Rượu của Cố Cửu dường như làm cho cả hai người tỉnh ngộ, anh ấy nhíu mày nói: “Cậu nói tôi tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sao? Không khả quan đâu.”
“Sao không khả quan, chỉ cần anh có năng lực bảo vệ người phụ nữ đó, làm cho ông cụ nhà anh thấy được anh thiếu cô ấy thì không sống nổi, hoặc là khiến cho người phụ nữ mà ông cụ lựa chọn tự động rút lui!” Con ngươi đen nhánh của Triệu Húc Hàn sáng như sao đêm.
Cố Cửu vẫn cau mày như cũ, có vẻ như vẫn chưa thông suốt: “Có phải cậu cũng tìm Kỷ Hi Nguyệt đến đối phó với ông cụ nhà cậu không?”
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc rồi gật đầu: “Không tệ, tính khí của Kỷ đại tiểu thư đã khiến cha tôi và anh hai hết cách.”
Nói tới đây anh chợt nhớ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt gọi bố anh là bố Triệu, sau đó còn cãi tay đôi với anh hai của anh, khóe môi của anh bất giác cong lên.
“Cậu không sợ ông già nhà cậu với anh hai cậu gây khó dễ cho Kỷ tiểu thư sao?” Cố Cửu nghiêng mắt nhìn Triệu Húc Hàn, khinh thường nụ cười trên khóe môi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!