Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đến đồn cảnh sát, Ngô Phương Châu đang đợi bọn cô, nhưng chưa nói được mấy câu thì hai phóng viên của đài truyền hình Hương Thành đến.
“Liễu Đông, lăn lộn ở Cảng Long cũng không tệ nhỉ, nghe nói đi theo cô phóng viên thực tập lợi hại lắm phải không!” Nữ phóng viên Lưu Phi, một trong hai người nhìn Liễu Đông và Vương Nguyệt rồi chế nhạo, “Cô là Vương Nguyệt phải không? Hân hạnh, bây giờ Hương Thành chúng tôi đều lấy cô làm tấm gương đấy.”
“Liễu Đông, mới nửa tháng không gặp mà năng lượng dồi dào hơn đấy, xem ra theo đúng người rồi.” Phóng viên nam Ma Huy cười nói: “Vương Nguyệt, ngưỡng mộ đã lâu. Làm phóng viên bao nhiêu lâu mà không bằng thực tập sinh như cô, thực sự rất xấu hổ.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn đôi nam nữ người tung kẻ hứng trước mặt, khuôn mặt khẽ nhăn lại.
Ánh mắt của đôi nam nữ này dán chặt vào mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Không dám nhận, hai vị tiền bối quá khen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, trong lòng khinh thường, làm tiền bối mà lại đi châm chọt khiêu khích đàn em, đây hoàn toàn là vì ghen tị.
Cô thực sự không hiểu nổi, bản thân không nổ lực, để người mới vượt qua còn đi đổ lỗi cho người khác?
Đây rốt cuộc là logic bọn giặc cướp đúng không?
“Hai vị tiền bối cũng là phóng viên đại diện cho vụ hợp tác giữa cảnh sát- dân sự trong vụ tai nạn cầu Giang Sơn lần này sao?” Liễu Đông cười mỉa nói.
“Đúng vậy, bài báo cậu đưa lần trước bây giờ đã rần rần trên diễn đàn, nhưng cậu lại đổi nơi công tác làm chúng tôi lần này phải tiếp nhận.” Lưu Phi hình như rất bất mãn.
Kỷ Hi Nguyệt uể oải nói: “Hương Thành dạo này cũng chẳng có tin tức gì hot, may mà có bài báo cũ của Liễu Đông chống đỡ.”
Thực tế đúng là Hương Thành không có lấy một tin tức hot, còn Cảng Thành thì lại có tới hai điểm tin nóng là ngọc nữ ngây thơ Ngụy Tiêu Tiêu và Chu Dương Thiên top mười doanh nhân giàu có lén lút qua lại với Chương Tiểu Lộ, sau đó bọn họ dò la theo hai tin này để kiếm chút tin vỉa hè nhưng quả thực không moi ra được tin tức gì lớn.
Vì vậy cả tuần này bọn họ đều bị sếp mắng té tát.
“Khụ khụ, chị Nguyệt, chúng ta thảo luận với Ngô Phương Châu về vụ tai nạn ô-tô trước đi.” Liễu Đông lập tức giảng hòa.
Ngô Phương Châu đang xem tài liệu, nhưng anh ấy cũng nghe được màn chào hỏi của bốn người, anh ấy rất khâm phục tính bộc trực của Vương Nguyệt, đúng là bê con mới sinh không sợ hổ, chẳng trách không có tin tức gì là cô không tóm được.
“Vào trong nói đi.” Ngô Phương Châu dẫn bốn người đến phòng tiếp khách, bên trong có một chiếc bàn tròn màu trắng, năm người ngồi xuống tạo thành một vòng tròn.
“Anh Tiểu Ngô, các anh cũng thấy bình luận trên mạng rất gay gắt rồi đấy. Nếu không đưa ra những lí do từ chối đanh thép thì rất có thể sẽ không trấn áp được.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng với Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu khẽ gật đầu, cau mày nói: “Đúng vậy, cấp trên cũng đã phân tích. Chúng tôi đã thành lập tổ chuyên án, chuyện này sẽ tiếp tục đi sâu vào điều tra. Qua thống nhất, chúng tôi chuẩn bị đưa ra một số tin tức.”
Vương Nguyệt và Liễu Đông lập tức lôi sổ ghi chép, Lưu Phi và Ma Huy cũng lật túi ra.
“Đúng rồi, cấp trên hy vọng nội dung đăng tải của hai bên cũng phải nhất quán.” Ngô Phương Châu nói.
Bốn người nhìn nhau, Vương Nguyệt nói: “Chúng tôi không thành vấn đề. Chuyện này chúng tôi cũng không dám nói bậy bạ, lỡ gây ra hoang mang thì không ai có thể chịu trách nhiệm.”
“Chúng tôi cũng không có ý kiến.” Ma Huy liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi cười nói với Ngô Phương Châu.
“Được. Thứ nhất, người đàn ông lái mô-tô trong vụ án được trù tính từ trước đã bị bắt. Thứ hai, giấy tờ trong túi xách của Trương Cầm là sổ sách tài chính nội bộ của bất động sản Kỷ Tinh thuộc tập đoàn Kỷ Hải. Thứ ba, giám đốc tài chính tiền nhiệm của bất động sản Kỷ Tinh, bà Tôn Mai, đã bị giết hại ở Australia. Điều tra của cảnh sát Australia cho thấy đây là một vụ cướp của giết người, nhưng không loại trừ các yếu tố khác. Thi thể đang được đưa về Trung Quốc và vụ việc đang được tiến hành điều tra thêm.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!