Lúc Giang Bối Bối tỉnh lại, thân thể đau nhức khiến cô nhịn không được muốn duỗi ra một tí cho thoải mái.
Chỉ có điều, eo cô bị cái gì đè mà nặng thế này ? Sao chân lại không duỗi thẳng được nhỉ ? Còn vật nóng hổi đang tựa sát vào người cô rốt cuộc là cái gì ?
Nhẹ nhàng xoay đầu, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, trẻ trung, tuấn tú, kiệt ngạo, hơn nữa, chủ nhân của gương mặt đó cũng đang nhìn cô.
A a a! Vẫn còn đang nằm mơ sao ?
Bằng không sao lúc này Quan Cảnh Duệ lại ở đây ? Lại còn ôm cô ngủ nữa chứ ? Không phải nói ngày mốt mới về sao ?
Cô đưa tay véo mặt cậu một cái lại một cái, ấm ấm, còn có hơi thở nóng hổi phất qua kẽ tay nữa, tức là không phải mơ rồi.
Véo đủ chưa ?
Sầm Cảnh Duệ không nhúc nhích, chỉ cất giọng trầm trầm hỏi.
Anh về rồi à ?
Cô như đang làm nũng nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhưng lại bị cậu tóm lấy cả hai tay đè lên đỉnh đầu đồng thời nhỏm người dậy, áp cô ở dưới thân.
Mặt đối mặt nhau, mắt nhìn vào mắt nhau, mũi chỉ cách một chút là đụng vào nhau.
Giang Bối Bối, biết sai ở đâu chưa ? Người nào đó bắt đầu chất vấn.
Em làm sai gì sao ? Cô hỏi với vẻ vô tội.
Giang Bối Bối, có tin là anh lập tức trừng trị em không ? Giọng điệu cậu bắt đầu trở nên ác liệt hơn, Anh đã bảo em thế nào ? Khi anh không có ở bên cạnh em không được tùy tiện ra ngoài chơi, không được tùy tiện đụng tới các chất cồn, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Cậu nhắc tới tối qua, Giang Bối Bối rốt cuộc nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, trong lòng không tránh khỏi có chút bất an!
Xin lỗi mà, tối qua em cũng không có uống nhiều lắm, tại đi cùng với anh hai nên vui quá thôi mà!
Không có uống nhiều lắm mà say đến suýt nữa thì bị người ta bắt nạt ? Giang Bối Bối, em đúng là xem lời anh nói chỉ như gió thoảng qua tai, đúng không ? Không phải đã bảo em cách cái tên Lục Trấn kia xa một chút sao ? Kết quả thì sao ?
Em cũng không biết Lục Trấn sao lại đến buổi vũ hội của trường của anh hai nữa nhưng em không có để anh ta tới gần, chỉ là!
Nhớ tới tình cảnh tối qua khi bị người đàn ông khác ngoài vị hôn phu của mình nào ôm nào hôn, à không, hôn còn chưa hôn được, dù vậy, trong lòng cô vẫn thấy bối rối, xấu hổ lẫn buồn bực.
Em không đi tham dự vũ hội, không uống rượu thì tên kia có cơ hội đến gần em hay không chứ ? Còn không chịu nhận là mình sai sao ? Cậu vươn tay véo mặt cô một cái, lực đạo có chút không kìm giữ được khiến cô đau đến nỗi vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Chẳng lẽ sau này mỗi khi anh không có ở đây em đều không thể cùng anh hai hay người nhà ra ngoài chơi hay sao ? Ok, cô thừa nhận, về chuyện uống rượu, chính xác là tửu lượng của bản thân không tốt, cô đúng là không đúng.
Em dĩ nhiên có thể cùng người nhà ra ngoài, anh không ngang ngược vô lý như vậy, chỉ có điều, khi anh không ở bên cạnh, em tuyệt đối không được uống rượu, nhớ kỹ rồi chứ ? Cậu nghiêm giọng cảnh cáo.
Được rồi được rồi, không uống thì không uống, đừng tức giận nữa, được không ? Hôm nay là Giáng sinh nha, quà của em đâu ? Cô rất biết điều ngoan ngoãn nhận sai.
Bằng không cơn tức của người này không biết đến bao giờ mới nguôi đây.
Đồ nhỏ mọn !
Từ nhỏ đến lớn chỉ biết so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này thôi.
Muốn quà sao ?
Cô gái dưới thân đã ngoan ngoãn nhỏ giọng nhận thua, cậu còn nổi giận với cô thì đúng là nhỏ mọn thật.
Dĩ nhiên là muốn rồi.
Hầu hạ anh cho tốt trước rồi mới có quà.
Cậu cắn tai cô một cái, thấp giọng nói.
Phải hầu hạ thế nào mới tốt đây ? Bàn tay nhỏ nhắn của cô ở phía dưới bắt đầu không thành thật châm lửa trên người cậu.
Anh không ngại dạy cho em đâu !
Cậu áp cô dưới thân, bắt đầu dạy cô lại cách làm sao hầu hạ vị hôn phu của mình cho tốt.
****
Đợi đến khi cậu toàn thân nhễ nhại mồ hôi từ trên người cô ngồi dậy thì cô đã chẳng còn sức để động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Sầm Cảnh Duệ bước vào phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng sau đó quay trở lại ôm cô vào cùng ngâm nước nóng.
Bối Bối!
Cậu vừa lấy bông tắm giúp cô thoa sữa tắm lên người vừa nhỏ giọng gọi tên cô.
Ừm! Giang Bối Bối mắt vẫn nhắm nghiền tựa đầu vào ngực cậu hừ khẽ một tiếng.
Mấy ngày tới vừa khéo anh được nghỉ phép.
Ừm! Cô vẫn nhắm mắt, lại hừ khẽ một tiếng tỏ vẻ mình đang nghe.
Chúng ta làm đám cưới đi.
Dù rằng hai người đều chưa tốt nghiệp đại học nhưng vậy thì sao chứ ?
Chỉ khi nào dán lên người cô danh phận « Sầm phu nhân » này cô mới là vợ danh chính ngôn thuận của Sầm Cảnh Duệ cậu, ai còn dám tơ tưởng đến, còn dám lén lút dòm ngó, cậu không móc mắt, chặt tay cái tên to gan đó thì không mang họ Sầm nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Độc Gia Sủng Thê P2 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Gia Sủng Thê P2, truyện Độc Gia Sủng Thê P2 , đọc truyện Độc Gia Sủng Thê P2 full , Độc Gia Sủng Thê P2 full , Độc Gia Sủng Thê P2 chương mới