Cho nên, khi Cố Tích Cửu vừa mới đi lên phía trước, đã bị một đứa bé giữ cửa duỗi tay ra ngăn lại. Đứa bé giữ cửa có một bộ mặt tuấn tú, nhưng lỗ mũi lại bị đảo lộn, phất tay xua đuổi Cố Tích Cửu giống như xua đuổi ruồi bọ: "Đi, đi, nơi này không phải là nơi mà tiểu tử sống nơi thôn dã như ngươi có thể tới, tránh một bên đi! Đừng làm bẩn nơi này!"
Có thể làm việc ở một nơi như Nhất Phẩm Lâu, cho dù là đồng tử trông cửa cũng có công phu không thể coi thường. Mỗi một người đều có thân thủ rất cao, mười mấy tráng hán cũng đều không thể tiếp cận.
Đồng tử gác cửa cho rằng có thể đẩy Cố Tích Cửu bay ra. Nhưng không nghĩ rằng đối phương chỉ là nghiêng nhẹ một bước, cú đẩy này của hắn cư nhiên rơi vào khoảng không. Cánh tay hắn xẹt qua ống tay áo của đối phương. Ngón tay hắn không biết chạm vào cái gì, đau đớn xuyên tim.
Hắn vội vàng cúi đầu xem xét ngón tay, ngón tay vẫn trắng mềm, không hề có một điểm màu đỏ. Cũng không nhìn ra được có gì không ổn.
Nhưng xương cốt trong ngón tay lại giống như đã bị một cây ngân châm đâm vào, chẳng những đau ở đầu ngón tay, toàn bộ xung quanh cánh tay đều đau, đau nhức đến nỗi muốn chết.
Hắn nhịn không được ngẩng đầu gầm lên: "Ngươi, tên tiểu tử hoang dã, đã dùng yêu thuật gì ám toán tiểu thiếu gia?!"
Cố Tích Cửu phảng phất giống như vẫn đứng tại chỗ, nhướng mày nói: "Yêu thuật gì? Rõ ràng là ngươi đã đẩy ta, ta thậm chí cũng không đánh trả, làm thế nào có thể thi triển yêu thuật gì?"
Đồng tử này quá đáng giận, nàng bất quá chỉ là người vô tội qua đường, hắn ra tay liền nặng như vậy!
Hôm nay may mắn là nàng, nếu như đây là một hài tử bình thường, chỉ sợ một đẩy này có thể đã bị đẩy bay xa ba trượng, ngã đau chết khiếp!
Cho nên vừa rồi, sau khi nàng nhẹ nhàng né tránh liền thuận thế hạ Đông Thống Tán (疼痛散) cho tên đồng tử. Tuy rằng sẽ không lấy mạng hắn, nhưng sẽ khiến hắn đau đớn nửa canh giờ (1h), xem như giáo huấn cho một tên mắt chó xem người như hắn.
Đồng tử kia đau đến nỗi hận không thể băm vằm cánh tay. Những đồng tử khác vừa nhìn thấy cũng xúm lại đây. Nhìn thấy mồ hôi của hắn cuồn cuộn rơi đầy đầu, trên ngón tay lại không thể nhìn ra cái gì.
Một đồng tử trong đó muốn cầm tay hắn lên để cẩn thận nhìn xem một cái, không ngờ vừa mới chạm vào cổ tay hắn, hắn ngay lập tức cả kinh phủi tay: "Đau, đau! Có châm, có châm......"
Mọi người mở to hai mắt, cũng không thể nhìn ra châm kia rốt cuộc ở nơi nào.
"Các hạ là ai? Vì sao tới đây nháo sự?" Một đồng tử trong đó trưởng thành hơn, mở miệng hỏi Cố Tích Cửu, những đồng tử khác không tiếng động tản ra, tạo thành một hình tam giác vây quanh Cố Tích Cửu ở giữa.
Cố Tích Cửu vẫn đứng tại chỗ như cũ, búng búng ống tay áo, nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu gia ta nháo sự nơi nào? Nếu đã là nhà đấu giá, nên chấp nhận khách tám phương, vì sao lại xua đuổi ta?"
Đồng tử kia không nói hai lời, vươn tay: "Thì ra ngươi là khách nhân tới tham gia hội bán đấu giá, vậy thì tốt, mời đưa thẻ hội viên ra đây!"
Nhà đấu giá nho nhỏ mà cũng yêu cầu thẻ hội viên? Không nghĩ tới, thẻ hội viên VIP ở thời hiện đại cũng được thịnh hành tại nơi này......
Cố Tích Cửu tự nhiên là không có thẻ hội viên, nàng thầm thở dài tức giận. Xem ra nếu muốn đi vào nhìn náo nhiệt một cái, cần phải nghĩ đến biện pháp khác.
Nàng đang muốn trả lời không có, bỗng nhiên bên cạnh có một bàn tay như ngọc duỗi qua. Trong lòng bàn tay nằm yên một cái thẻ ngọc phỉ thúy, theo đó là giọng nói trong trẻo vang lên: "Thẻ hội viên của hắn ở chỗ này."
Cố Tích Cửu nhìn theo ống tay áo nguyệt bạch, nhìn thấy chính là gương mặt tuyệt sắc khuynh thành của Dung Triệt. Ngay cả khi hắn đứng ở bên cạnh người nàng, một thân áo gấm nguyệt bạch giống như đang phản chiếu ánh trăng. Trong đôi mắt hoa đào của hắn hình như cũng lưu chuyển những ánh sáng mờ nhạt. Hắn đứng ở nơi đó cười như không cười, khiến đèn lồng lộng lẫy phía sau cũng mất đi màu sắc.
Hiển nhiên hắn là khách quen nơi này, bốn gã đồng tử một khắc kia khi nhìn đến hắn, tất cả đều quỳ xuống: "Tham kiến Bát Vương gia."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!