Hắn còn cố tình cười khẽ một tiếng ở bên tai nàng: "Nàng vội vàng ngã vào vòng tay bổn tọa như vậy?"
Ngã cái đầu ngươi, ôm cái đầu ngươi!
Cố Tích Cửu tức giận bước ra khỏi vòng tay của hắn, một lần nữa ngồi lại trên ghế của mình.
Thật kỳ lạ, ở trước mặt người khác nàng luôn luôn giữ được sự bình tĩnh, chưa bao giờ hoảng hốt.
Nhưng khi ở trước mặt người này, nàng luôn phản ứng chậm hơn nửa nhịp, không ngừng gặp rắc rối......
Chẳng lẽ nàng và hắn có ngũ hành tương khắc hay sao?
Cố Tích Cửu đỏ bừng khuôn mặt, cảm thấy hơi lúng túng. Nàng cần phải sắp xếp lại ý nghĩ......
Không đúng, chờ đã! Nàng chỉ nói suy đoán của mình về chuyện hắn là người đoạn tụ với Thương Khung Ngọc, từ trước tới nay chưa từng nói với người nào khác, làm sao Tả thiên sư biết được chuyện này? Không lẽ là Thương Khung Ngọc đã mật báo với hắn?
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Thương Khung Ngọc ở trên cổ tay.
Thương Khung Ngọc cũng rất quái lạ, mỗi lần khi tới gần Đế Phất Y, thứ này đều câm giống như người giả chết......
Nàng vừa mới ngồi thẳng, Đế Phất Y lại chậm rãi tiếp cận nàng: "Thật ra bổn tọa chọn nàng còn có một nguyên nhân, nàng muốn nghe một chút hay không?"
Cố Tích Cửu cắn răng: "Muốn!"
Đế Phất Y nhìn nàng, nói: "Nữ tử trên thế gian này đều có những động cơ thầm kín đối với bổn tọa, chỉ có nàng là khác người, lo sợ tránh xa bổn tọa còn không kịp —— Bổn tọa rất tò mò......"
Cố Tích Cửu: "...... Đây chẳng phải là một lý do tồi tệ hay sao? Cưới vợ chẳng phải là cưới người mình yêu hay sao? Chỉ vì tò mò nên muốn cưới?"
Hắn mới khác người, được không? Có nhiều người yêu hắn như vậy mà hắn không cưới, vậy mà hắn lại chọn nàng vừa nhìn thấy hắn đã muốn chạy xa......
"Chẳng phải nàng nói bổn tọa muốn tìm lá chắn hay sao? Nếu chỉ là lá chắn, tất nhiên muốn tìm một người ít phiền hà...... Bổn tọa tò mò đối với nàng, và nàng cũng đúng là người ít phiền hà nhất."
Cố Tích Cửu: "Ít phiền hà? Nói vậy sau này ngươi có thể dễ dàng ném ta đi, có phải hay không?" Nếu không yêu hắn thì đừng làm phiền hắn, đây là ý của hắn?
Đáy mắt Đế Phất Y dường như bị mờ đi, môi mỏng khẽ nhếch: "Đúng vậy, nàng tìm Dung Già La diễn một vở kịch, không bằng đi tìm bổn tọa."
Cố Tích Cửu: "......"
Người này quả nhiên là cáo già xảo quyệt, không ngờ có thể nhìn ra được, nàng có kế hoạch diễn tuồng cùng với Dung Già La......
Nhưng Dung Già La là vị quân tử, hắn có thể nói được làm được. Cho dù nàng đính hôn với hắn, sau này nàng có thể dễ dàng giải trừ nó.
Nhưng Tả thiên sư lại không phải dễ dàng thoát khỏi như vậy, biến số quá lớn!
Thật không may, nàng không thể cự tuyệt vị này.
Thôi, dù sao cũng là kế hoạch về quyền và lợi, chờ sau khi nàng thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám, nàng sẽ thay đổi thân phận, căn bản không cần để ý tới những món nợ cũ phức tạp này......
Nàng đang lên kế hoạch ở trong đầu, hắn đột nhiên kéo tay một cái, Cố Tích Cửu không kịp phòng bị, lảo đảo một cái, suýt nữa lại đâm vào trong lòng ngực của hắn!
Nàng lắp bắp kinh hãi, khi đang muốn ngồi dậy, một cánh tay của hắn bỗng nhiên quấn lấy eo nàng, môi hắn một lần nữa để sát vào nàng, cười ở bên tai nàng: "Nàng cho rằng bổn tọa không biết nàng đang nghĩ gì sao? Nàng đang nghĩ sau khi thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám, sẽ thay đổi thân phận đúng không?"
Cố Tích Cửu vốn theo bản năng muốn đẩy tay hắn ra, nhưng vừa nghe thấy một câu này của hắn, nháy mắt cứng đờ.
"Ngươi......"
"Bổn tọa biết tất cả các mánh khoé của nàng......" Đế Phất Y tiếp tục kề tai nói nhỏ với nàng, giọng nói thậm chí còn mang theo cười mỉm: "Nàng cũng biết đủ mánh khoé của bổn tọa. Chỉ cần ta không buông tay, bất luận nàng trốn như thế nào cũng trốn không thoát, nàng đổi bao nhiêu thân phận cũng vậy!"
Cố Tích Cửu: "......" Biến thái!
Nàng âm thầm hít vào một hơi, quyết định nói chuyện một cách bình tĩnh với hắn: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Thoát ra khỏi rừng rậm hắc ám! Vẫn dùng thân phận hiện tại của nàng."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!