"Dạ, tôi..."
"Sao em vẫn còn xưng tôi được?"
Nam Huyền Dạ bỗng nhiên làm mặt nghiêm nghị.
Dáng vẻ cô bối rối không biết nên làm thế nào.
"Chúng ta thế này thì nhanh quá..."
"Không nhanh."
Anh lập tức ngắt lời cô.
"Bảo bối, em quên là mình không nhớ được gì ư? Lúc trước chúng ta rất yêu nhau đấy."
Thời Ninh suy nghĩ giây lát
"Tôi muốn nói với Ôn Hạo đã, vì dù gì anh ấy cũng đã chăm sóc tôi thời gian qua."
Cô không muốn mình dây dưa với anh trong khi vẫn còn quan hệ với Ôn Hạo.
Anh ấy đã cứu cô, cho nên cô muốn giải thích rõ với Ôn Hạo.
"Bây giờ anh làm việc đi, tôi đi ra kia ngồi."
Thời Ninh đứng dậy khỏi lòng anh, không nhìn thấy ánh mắt Nam Huyền Dạ tối sầm xuống.
Cô đi đến ghế sô pha ngồi, sau đó lật giở mấy quyển tạp chí trên bàn ra xem, toàn là tạp chí về kinh tế.
Còn Nam Huyền Dạ không rời mắt khỏi cô, trong đầu anh đang thầm tính toán, bây giờ chỉ cần nhấc máy lên gọi một cú điện thoại là cả Ôn gia sẽ bay màu, có điều nếu mà Thời Ninh biết được chắc chắn sẽ giận anh, mà anh thì lại đang muốn bắt đầu một khởi đầu mới, không muốn cô hận anh như lúc trước.
Bảo bối cho dù bị mất trí nhớ, tính cách vẫn rõ ràng quyết liệt như vậy.
Thời Ninh cố lật giở mấy quyển tạp chí kinh tế nhưng lại chẳng có chứ nào lọt vào đầu, bởi vì cái ánh nhìn chăm chú kia của Nam Huyền Dạ, cô không cần nhìn cũng cảm nhận được nó giống như muốn đục lỗ luôn trên người cô vậy.
Cô cố tình bỏ lơ nó đi, xoay lưng lại với anh để anh khỏi để ý, thế mà cô vừa quay người đi thì anh đã lên tiếng
"Bảo bối, em quay người lại đây đi, không nhìn thấy mặt em thì anh không làm việc được.
"
Thời Ninh bó tay, trên mặt cô làm gì có chữ cơ chứ...
" Anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi thấy không quen."
"Bảo bối, em không cho anh nhìn, anh sẽ trực tiếp ra đó ôm em ngồi làm việc."
Nam Huyền Dạ thẳng thắn nói.
Cô vẫn không chịu quay đầu, cho đến khi tiếng tập tài liệu được bỏ xuống mặt bàn vang lên thì cô mới cắn môi xoay người lại để cho anh nhìn.
Thời Ninh không khách khí lườm anh một cái, Nam Huyền Dạ đạt được mục đích rồi thì đắc ý khóe mông cong cong, bảo bối của anh thật xinh đẹp, có nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Thời Ninh ngồi một chỗ cũng chán, cô nhìn căn phòng được bài trí tối giản, đứng dậy đi xem một chút.
Nam Huyền Dạ đồng thời nghe thấy động tĩnh cũng ngước lên nhìn cô, Thời Ninh đi đến đâu cũng nghịch nghịch vài món đồ trang trí có vẻ lạ mắt và đắt tiền, không để ý tới mình đang đi tới gần bàn làm việc của anh.
Quả nhiên chỉ đợi có thế, anh đã vươn tay ra kéo cô vào lòng, Thời Ninh bị mất đà ngã ngồi lên đùi anh, rõ ràng là Nam Huyền Dạ đang làm việc cơ mà?
"Bảo bối, hay là từ bây giờ em đến công ty cùng với anh luôn? Có em ở đây, anh rất vui."
Anh nói, sau đó ghé vào cổ cô mơn trớn.
Thời Ninh nhẹ đẩy anh ra
"Dạ...tôi cảm thấy tôi không làm được gì giúp anh cả, đến đây chỉ sợ làm vướng tay chân anh mà thôi."
Anh cười, vuốt một bên tóc cô ra sau tai
"Bảo bối, việc của em chỉ cần ngồi đó cho anh ngắm là đủ."
Cô đỏ mặt, công việc này cũng nhẹ nhàng quá rồi...
"Nhé...bảo bối?"
Bạn đang đọc bộ truyện Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng, truyện Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng , đọc truyện Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng full , Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng full , Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng chương mới